Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Điệp ảnh trùng trùng

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Liên quan tới một thuyền Sinh Thần Cương rời đi trước, nửa ngày nay Chu Bội vẫn luôn nghĩ trong lòng. Lúc trước khi ở trong lầu hai của Lý Sư Sư, nàng đã nhìn lén xem có những ai tới thanh lâu này, sau phát hiện cảnh tượng không mấy khó coi nên mới ra khỏi viện, đi loanh quanh một lát, sau liền gặp được Tô Yến Bình tới đưa tin.



Mấy ngày nay, nàng đã nhìn thấy hai người Tô Văn Dục, Tô Yến Bình này, biết là "người nhà" mà Tô gia phái theo Ninh Nghị đi rèn luyện, về chuyện Sinh Thần Cương, tất nhiên là cũng cho bọn họ theo Văn Nhân Bất Nhị đi học hỏi kinh nghiệm.



Lúc này thấy gã vội vã chạy tới tìm Ninh Nghị là nàng biết đã xảy ra chuyện, vội chặn gã lại rồi hỏi. Chuyện này không được tính là chuyện cơ mật quá lớn, huống chi Tô Yến Bình biết thân phận thiếu nữ này rồi thì nói cho nàng nghe. Nói xong, Chu Bội kêu lên: "Đi theo ta!" Rồi kích động chạy tới chỗ Ninh Nghị, sau đó mới phát hiện ra Tô Yến Bình không đuổi kịp được nàng.



Thì ra Tây uyển này không tính là phức tạp, nhưng mấy ngày nay cũng tương đối nhiều người, Chu Bội kích động chạy tới chạy lui như vậy đương nhiên không ai dám ngăn cản, nhưng Tô Yến Bình lại bất cẩn đụng phải một vị con cháu quan lại.



Lúc này nam tử trong Tây uyển phần lớn là có nữ tử bầu bạn, vì mất mặt mũi như vậy nên người nọ chặn Tô Yến Bình lại. Chu Bội kích động chạy đi nên không có nhận ra, đến khi đám người Ninh Nghị chạy tới, Chu Bội đi men theo đường cũ trở lại, trừng mắt tên nam tử kia, đối phương xám xịt bỏ chạy. Hỏi vài câu, Chu Bội mới biết đại khái là đã xảy ra chuyện gì.



Lần này đám thủy phỉ động thủ trên hồ Hồng Trạch, tính ra có chừng ngàn người, mà bên thuyền quan tham chiến có gần ba trăm tên thủy sư, chiếm khoảng ba phần năm số binh lính bắc thượng lần này. Ba trăm đánh một nghìn. Lẽ ra đây ắt hẳn là một trận khổ chiến, nhưng thủy phỉ đến cướp tiền, nên chúng đánh vào chủ thuyền trước tiên, sau mới phát hiện ra mình đã mắc lừa. Trên thuyền chỉ là mấy thùng đựng đá hoặc hỏa dược, ngay sau đó là toàn bộ thân thuyền nổ tung.



Thủy phỉ vốn là một đám ô hợp, lúc này đây tính toán được ăn cả ngã về không đi cướp Sinh Thần Cương vốn rất là áp lực. Nếu có thể cướp được thì từ nay về sau thanh danh vang vội, có vốn để phát triển. Nhưng thấy thuyền nổ tung, bọn thủy binh kêu to "các ngươi bị lừa rồi" và lao tới, tình thế đã hoàn toàn nghiêng về một phía.



Đây chẳng phải mưu kế cao siêu cỡ nào, chủ yếu là biến một trăm tên hộ viện trang viên, tiểu nhị cửa hàng của phủ Thành Quốc công chúa có thể tập hợp được và trao đổi với thủy binh. Lần này Trần Kim Quy hộ tống Sinh Thần Cương, năm trăm tên lính mà y dẫn theo đúng là thủy sư chính quy, nếu không phải chống lại người Kim hay Liêu thì vẫn có sức chiến đấu với giặc cướp. Phía Thủy phỉ vốn đoán rằng cùng lắm là đánh với hơn trăm tên quân lính thôi, nhưng vì phỏng đoán số lượng sai, lại thêm phát hiện mình mắc mưu nên đã nhanh chóng mất đi ý chí chiến đấu, rồi biến thành tình thế nghiêng hẳn về một bên.



Trước khi chạy vội về báo tin, Tô Yến Bình nghe nói không ít thuyền bè của thủy phỉ bị đánh chìm, có một số nhảy vào hồ định bỏ trốn thì bị thuyền nhỏ của quân đội dùng lưới đánh cá vớt ra, kẻ nào phản kháng thì bị một đao giết luôn. Trong cơn mưa to đó, máu nhuộm đỏ hồ Hồng Trạch.



Ninh Nghị không thấy trận thắng này có gì kỳ quái, lại chỉ thấy kỳ quái khi có kẻ thực sự muốn cướp Sinh Thần Cương. Nhưng Chu Bội thì nghe đến mê mẩn, lại nghĩ tới chuyện mình lo lắng từ hôm qua đến giờ, nàng nói với Ninh Nghị rằng đám hộ viện, tiểu nhị đó vốn không biết thủy chiến, mà nhân số trên thuyền tuy nhiều nhưng thực sự chẳng có chút tác dụng nào. Vì thế mà nàng sốt ruột cả một buổi sáng, lại không ngờ Ninh Nghị chỉ đổi chỗ đơn giản như thế mà đã giải quyết được sự tình.



Trần Kim Quy muốn tìm được tiểu hầu gia, trong tay phải có đủ người, nhưng thủy binh lại không người vùng Hu Di này, ngược lại dùng đám hộ viện, tiểu nhi kia tìm người thì không còn gì tốt hơn.




- Không đơn giản! Vì sợ đánh rắn động cỏ nên chúng ta mới không phái ai đi nghe ngóng tin tức. Đám Tần Duy Hồng không yên lòng nên bố trí mật thám trong gánh hát, rồi tới bến tàu biễu diễn. Nghe nói phó tướng với quản sự ở nơi đó cãi vã, ồn ào huyên náo, sau lúc khiêng đồ trông rất thật nên Tần Duy Hồng mới bị lừa. Y sắp xếp hỏa dược trên chiếc thuyền lớn kia, thà nổ thuyền trước cũng không muốn đối phương cảm thấy vốn gốc không về, nên chuyện cần bố trí, cần tính toán đều đã làm rồi, nhưng đó lại không phải chuyện quan trọng nhất …



Y dừng lại một chút:



- Quan trọng nhất là, vị Trần phó tướng kia vốn không hề ủng hộ chuyện này, đây là sự thật. Hậu quả khi vị tiểu hầu gia kia gặp chuyện không may, gã không chống nổi, nếu gã mà buông tay thì đó chính là lấy tính mạng cả nhà gã. Người trong quan phủ mà làm việc thì sợ nhất chính là mỗi người đều có chức trách của mình, cuối cùng rồi chẳng ai làm được gì. Kẻ ở phía sau tìm cách kia có thể thuyết phục gã trong thời gian ngắn như vậy, dẫn tất cả mọi người tới một hướng, đó mới là điểm lợi hại nhất của hắn. Đánh giặc vốn chẳng có gì khó cả, tìm mấy bản binh thư về các mặt là có thể làm được, ép tới là xong. Ta vốn tưởng bọn họ bó tay bó chân với nhau, trận này nếu có thể thì cũng chỉ là thắng thảm, không thể ngờ được chỉ trong tích tắc, bọn họ đã nhất trí đối ngoại rồi. Kẻ này có thủ đoạn không đơn giản, kẻ thiện chiến nhưng không chiến công hiển hách đây mà …



Nghe y nói như vậy, mọi người đều im lặng. Một lát sau, Trương Thuận cười nói:



- Nếu kẻ này thực sự lợi hại như vậy, ta cũng không ngại nghĩ một biện pháp ép hắn lên núi, kiếm lấy một khoản …



- Còn chưa rõ là ai mà.



- Chờ Tiểu Ất tra ra là biết, đến lúc đó xem sao …



- Có thể là tên Trần Kim Quy kia âm thầm trù định, chính gã tự thuyết phục bản thân là không có vấn đề gì??



Mọi người nói một lúc, Chu Võ vẫn lắc đầu:



- Khả năng này không lớn! Tính tình Trần Kim Quy kia, lúc trước chúng ta từng nghe ngóng rồi … Nhưng người này có thể phối hợp hài hòa quan hệ song phương, có năng lực trực tiếp quyết định cho nổ thuyền, theo ta nghĩ kẻ này tất có địa vị cao cả, mà không phú tức quý, có khi là trong đám công tử phú gia trên thuyền có nhân vật lợi hại giả heo ăn hổ. Sau khi Tiểu Ất lên thuyền thì hãy bảo hắn điều tra phía đó … Sau lưng bọn họ có người như vậy, ta luôn thấy bất an trong lòng …