Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Nhân sinh lộ trách sở vị duyên phận (1)
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Đêm nay, thủy sư, thuộc hạ của Trần Kim Quy, vừa thẩm vấn tù binh lại vừa truy kích, rạng sáng tìm được vài cái trại thủy phỉ, từ một trại trong số đó đã cứu được vị tiểu hầu gia Lô Thuần bị bắt cóc.
Trong khoảng thời gian bị bắt cóc này, Lô Thuần không có thấy bộ dáng đám cướp, chỉ là không ngừng bị đổi tới đổi lui. Trong cái đêm gã được cứu, có lẽ bọn cướp cũng biết rằng chiến sự đã thất bại nên lại dời gã tới địa điểm khác, mà vừa mới đưa tới trại này thì được đám thủy sư công phá doanh trại cứu ra.
Theo tình hình trước mắt, điều có thể kết luận ra chính là những thứ này, muốn tiến thêm một bước nữa thì phải thẩm vấn đám thủy phỉ xâm nhập mới có thể biết được. Như Trần Kim Quy thì tất nhiên là hy vọng có thể đào cả gốc rễ toàn bộ chuyện này lên, nhưng về mặt khác thì gã lại có nhiệm vụ hộ tống Sinh Thần Cương, vì Lô Thuần nên có thể chịu đựng áp lực mà ở lại, nhưng nếu sự tình đã xong xuôi mà cố tình ở lại thì hiềm nghi tranh công là quá lớn. Ngay cả chút ít cơ hội lập công cũng không để cho đồng nghiệp, đây là điều tối kỵ khi làm quan.
Ngoài phía quân chính ra, Mật Trinh tư cũng chỉ có quyền kiến nghị với loại sự tình này, đây là chế ước công khai. Ẩn họa Sinh Thần Cương bị kẻ khác dòm ngó có thể tiêu trừ, khen thưởng với phía Trần Kim Quy kia lại không cùng một hệ thống.
Đương nhiên, phần lớn người cũng không biết rằng Trần Kim Quy chẳng hề biết Mật Trinh tư, chỉ là trong trận mưa sau ngày đại thắng đó, một nửa Hu Di giăng đèn kết hoa như đang mùa lễ hội vậy. Hẳn rằng không lâu sau, từ Hu Di tới Hoài An, thậm chí là phạm vi lớn hơn nữa sẽ tuyên truyền khắp nơi về trận thắng lợi thanh trừ thủy phỉ này.
Ngày này, Ninh Nghị dọn lên chiếc thuyền mà Vân Trúc và Cẩm Nhi ở, nhìn đám người lục tục tới chúc mừng Trần Kim Quy, pháo được ném loạn đi trong màn mưa. Đồng thời binh lính tới hồ Hồng Trạch truy sát thủy phỉ cũng lục tục trở về. Bởi vì phải truy sát và chiến đấu suốt đêm ròng, lần này tuy tình thế gần như là nghiêng hẳn về một phía, nhưng thương vong binh lính thì nhiều hơn so với dự đoán. Trận đánh bắt đầu trên mặt hồ lúc xế chiều hôm qua coi như thuận lợi, nhưng sau đó khi đuổi theo tới doanh trại thủy phỉ thì đã là đêm, dù vẫn chiếm ưu thế nhưng trong đêm tối như vậy, số người chết vẫn không ít. Chỉ là cứu được tiểu hầu gia rồi lại đạt được thắng lợi lớn như thế, tướng lĩnh dẫn binh đã quên mất chút thương vong nho nhỏ của phe mình. Dù sao thì bất luận là như nào, trận đại thắng lần này chắc chắn sẽ được phong thưởng rất hậu hĩnh, không ai bị bạc đãi cả.
Đám thủy phỉ bị bắt tối qua đã bị thẩm vấn trong đêm, nhưng toàn bộ tin tức thu được trong một ngày đó vẫn chưa đủ để ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Đương nhiên chuyện này cũng không sao. Đội tàu vốn có năm con thuyền, bị nổ tung mất một, nay còn lại bốn chiến thuyền. Nhưng tối hôm đó, phía Trần Kim Quy đã ra quyết định, sáng sớm ngày hôm sau đội tàu sẽ tiếp tục khởi hành, để nhanh chóng đưa Sinh Thần Cương tới kinh thành chứ không lãng phí thời gian nữa. Về phần những dấu vết tìm được sau này thì cứ giao cho đám người huyện Hu Di phụ trách, tiếp tục đào sâu tìm kiếm về sự kiện thủy phỉ bắt cóc này để nhổ tận gốc đám người tham gia.
Đối với quyết định đó, người Hu Di hận không thể khua chiêng gõ trống khen hay. Tối hôm đó mưa giảm nhẹ, bọn họ đặt một buổi tiệc mời Trần Kim Quy và các vị quý công tử tới dự tiệc. Thành ra phía bến tàu tuy có không ít thủ vệ, nhưng thanh tĩnh rất nhiều. Sau khi ăn cơm tối, Chu Bội tới tìm Ninh Nghị, ngồi ngay ngắn trên băng ghế, trông đáng thương hệt như một chú cún con.
- Rốt cuộc là muốn gì thì ngài nói ra đi, quận chúa điện hạ!
- Thầy cũng biết đó … Thư trả lời của phò mã gia gia hắn là tới rồi …
Chu Bội mân môi:
- Đệ tử muốn lên kinh thành …
Ninh Nghị nhìn nàng một lúc rồi nở nụ cười, sau đó đưa một phong thư tới trước mặt nàng:
Nhưng hắn vẫn đóng cửa bước vào.
Trên những con thuyền này, người ở trên thuyền chính dĩ nhiên là thân quyến của quan to quyền quý, mấy chiếc chiến thuyền còn lại ngoài chứa các loại hàng hóa đáng giá, thì là đám nha hoàn, hạ nhân không cần phải lúc nào cũng đi theo hầu, cũng có người dựa vào quan hệ đi theo lên kinh, thậm chí là chuyển nhà, dẫn theo vài đứa trẻ. Chiếc thuyền mà Vân Trúc và Cẩm Nhi ở có vẻ khá yên tĩnh.
Ninh Nghị đi tới bên người nàng rồi ngồi xuống. Không khí có vẻ yên ắng tĩnh lặng, Vân Trúc nghiêng người tựa vào bả vai hắn.
- Gần đây huynh bận nhiều việc chứ?
- Cũng hơi nhiều, xin lỗi, không có thời gian ở cùng các muội.
- Không sao đâu, muội cũng có nhiều chuyện phải làm.
- Chuyện gì vậy? Đọc sách à?
- Nghe chuyện của huynh.
- Hở?
- Muội … Muội nghe nói có chuyện xảy ra, sau đó đoán rằng Lập Hằng huynh sẽ làm chuyện gì trong đó. Trước kia khi ở Giang Ninh, muội luôn thích nghe người khác nhắc tới chuyện của huynh, tham gia hội thơ, rồi làm bài thơ nào, mọi người phản ứng ra sao. Giờ cũng như vậy, huống chi muội còn đi theo huynh …
Vân Trúc tựa vào vai hắn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói lên tâm tình của mình.
Mấy ngày nay trong những tiếng ồn ào huyên náo, phỏng chừng nàng cũng đoán là Ninh Nghị lại làm những chuyện gì phía sau. Mà ở phương diện mà Ninh Nghị "không biết" có lẽ còn phải tăng thêm cả Tiểu Thiền. Bên cạnh mình có một người phụ nữ như vậy, Ninh Nghị luôn cảm thấy không cô độc, hắn vươn tay ra ôm lấy nàng.
- Ta nhớ một hai năm trước, muội làm một quầy bánh, mỗi sáng ta chạy bộ qua cửa nhà muội, rồi trò chuyện linh tinh. Khi đó ta nói cho muội biết, nếu một ngày nào đó trở nên quá phức tạp, thì hãy ngẫm lại lúc ban đầu là dáng vẻ gì. Hai ngày nay khi xử lý sự tình, ta thi thoảng cũng nghĩ, có phải lại khiến chuyện trở nên quá phiền toái hay không …