Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 373 : Tâm nguyện thiên hạ đại đồng (thượng) (2)
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Người đó dĩ nhiên là Văn Nhân Bất Nhị mới từ bến tàu đến. Y đứng ở cửa chắp tay chào:
- Nghiêu tiên sinh, Giác Minh thiền sư, đã lâu không gặp hai vị tiên sinh. A, Chu Hải …
Văn Nhân Bất Nhị cũng cùng tầm tuổi với Thành Chu Hải, chỉ có điều bộ dạng trẻ trung hơn nhiều. Mấy năm trước, mọi người đều đã từng gặp nhau. Mấy người trong phòng kỳ thật cũng đều biết rõ sự tình Mật Trinh Ti. Trên thực tế, thân phận và quan hệ sau lưng Giác Minh cũng giống như Khang Hiền, cũng đều là một trong những ô dù ban đầu của Mật Trinh Ti. Mọi người đã sớm biết là Văn Nhân Bất Nhị sẽ đến, cũng đều biết những sự việc y đã làm ở Hàng Châu, lúc này đều tươi cười chào hỏi. Thành Chu Hải thật ra cứ nhìn ra cửa mấy lần theo bản năng. Văn Nhân Bất Nhị phát hiện thấy liền nghi hoặc hỏi:
- Chu Hải nhìn cái gì thế?
Nghiêu Tổ Niên ở bên cạnh bật cười, nói:
- Sợ là y đang nhìn vị "Nhất dạ ngư long vũ" đó mà. Nếu Bất Nhị đã đến rồi, sao vị Ninh công tử kia lại không đến đây thế?
Nghe lão nói về Ninh Nghị, Văn Nhân Bất Nhị bật cười, kể lại chuyện Ninh Nghị đang đi tìm chỗ ở, tiếp đó nhìn Thành Chu Hải lại nghĩ ra lý do:
- Ninh Lập Hằng kia có phong cách làm việc hơi tương tự với Chu Hải, hơn nữa Chu Hải ngày xưa lợi dụng thơ văn để thăng tiến, chẳng lẽ là thấy cái mình thích là thèm nên muốn tìm người luận bàn à? T
ính tình Thành Chu Hải có chút hận đời, tuy rằng thơ văn rất tốt nhưng xưa nay vẫn hơi chút khinh thường đối với việc luận bàn văn chương. Theo cách nói của gã thì cực kỳ phản cảm đối với đám người không đủ tiêu chuẩn nhưng lại cố tình khoe khoang, tâng bốc lẫn nhau. Đây là những gì Văn Nhân Bất Nhị biết từ trước. Nhưng thơ từ của Ninh Nghị hẳn là có thể chèn ép sự khinh thường này của gã. Y nghĩ vậy liền nói ra.
Thành Chu Hải lại cười lắc đầu, vung tay lên nói:
- Cũng không phải vì thế đâu … Ha ha, lần này sợ rằng Thập lục thiếu lại bị trách mắng rồi …
Gã nói với vẻ hài hước nhưng Nghiêu Tổ Niên và Giác Minh ở bên cạnh lại nhíu mày, thoáng nhìn nhau nói:
- Đúng rồi, Thiệu Du đi đâu nhỉ?
Kỷ Khôn nói:
- Sợ là lại đi ra ngoài tìm đám công tử chơi đùa rồi.
Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Hai sự kiện này sao có thể giống nhau được?
- Nhưng kỳ thật là cùng loại.
Thành Chu Hải nhìn y, nói:
- Sư phụ thấy tất cả mọi chuyện hắn làm ở Bá Đao Doanh tại Hàng Châu, từng chuyện từng chuyện kết nối với nhau. Hắn không phải đang đùa nghịch mà cũng không phải đang lừa gạt người. Văn Nhân, trong lòng hắn có ý tưởng.
Văn Nhân Bất Nhị trầm mặc hồi lâu, nói:
- Chu Hải, trước tiên ngươi hãy nói xem đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
- Đương nhiên là chuyện tốt mà, sao có thể là chuyện xấu chứ! Thành Chu Hải giang hai tay ra, nói.
Văn Nhân Bất Nhị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Kỷ Khôn ở bên cạnh đưa tới một ly trà.
- Sư phụ nói, ngay từ đầu khi mới quen vị tiểu bằng hữu này, hắn đánh cờ rất tốt, ý nghĩ linh hoạt. Sau đó hắn làm thơ cũng rất tuyệt, rồi khi có thiên tai đến, hắn lại có tài cứu thế cứu dân, tiếp nữa ứng biến bình tĩnh khi đối địch. Đây là phong độ của một đại tướng. Mấy thứ này đặt tại bất cứ một người nào đều là tài lương đống (6).
Nhưng lúc này so sánh với mấy thứ kia cũng không được tính là cái gì cả.
6. Lương đống: Người có tài năng, làm trụ cột cho Nhà nước (nghĩa cổ)
Kỷ Khôn nói hơi nhỏ nhưng trầm ổn, lặp lại lời Tần Tự Nguyên nói:
- Mỗi người đều có thể là Nghiêu Thuấn … Đây là đạo chính thống. Văn Nhân Bất Nhị, vị Ninh công tử kia có ý niệm đại đồng …