Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 441 : Ác niệm đông thăng (2)
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
Nhưng đã gặp kẻ ác thì nói gì cũng là vô ích. Đám khốn khiếp đó dù đáng ghét hay chính khí lẫm liệt thì tóm lại cũng đều muốn chém giết cả thôn trang, cướp bóc mọi thứ. Y cũng không biết mình còn có thể chiến đấu được mấy ngày nữa. Bên phía Lương Sơn có rất nhiều cao thủ, mình gần như bất cứ lúc nào cũng bị ép tới mức cực hạn. Khi Loan Đình Ngọc còn đang cân nhắc lực lượng của bản thân thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Chúc Long gọi y đi ra ngoài ăn mấy thứ, y mới áp chế cơn mệt mỏi của thân thể, đứng lên.
Tuy rằng muốn nghỉ ngơi nhưng khí thế của trang còn phải dựa vào y để kích động, còn chưa đến lúc có thể buông xuôi mặc kệ … Đêm khuya dù sao cũng có lợi đối với bên nắm giữ địa lợi là phe đồi Độc Long.
Đến tối, phe Lương Sơn không tấn công nữa. Nhưng kể từ khi chiến sự bắt đầu từ sáng sớm ngày mùng một tháng sáu, mùng hai tháng sáu rồi mùng ba tháng sáu, sự sợ hãi về mặt tâm lý và sự mệt mỏi rốt cục xuất hiện trên đám người trong trang. Bất kể dân phong bên này như thế nào, dù đã trải qua rèn luyện như thế nào, nhưng đối với người dân trong trang mà nói, khi đánh nhau, tố chất tâm lý không thể so sánh được với tướng sĩ Lương Sơn.
Đám giáo đầu lớn nhỏ, Chúc Long, Chúc Hổ, Chúc Bưu đều bị thương hoặc ít hoặc nhiều. Thân thể Loan Đình Ngọc cũng bị thương nhưng còn chống đỡ được. Ít nhất thì ở cuộc chiến ngày mùng ba tháng sáu vẫn còn thấy thân thủ không sa sút một cách rõ ràng. Tuy nhiên việc Lý gia trang xuất công không xuất lực đã thể hiện rất rõ ràng. Chúc, Hổ hai trang đi ra nghênh chiến đã phải càng thêm cẩn thận, thậm chí còn phải tự phòng thủ cả người bên mình. Trong tình huống như vậy, cảm xúc của Vương Sơn Nguyệt cũng đã căng thẳng tới cao độ. Bởi vì một khi hai trang đã không thể hỗ trợ lẫn nhau có lẽ đại biểu cho việc tình huống đã chuyển biến xấu tới một mức độ nào đó.
Khi nhìn thấy Ninh Nghị trong nhà thì thấy hắn đang ngồi suy nghĩ gì đó, trong tay cầm vòng tay mã não, cứ lần giở từng viên một như thể đang lần tràng hạt vậy.
Nhưng đại bộ phận thời gian, hắn vẫn là đứng trong phòng, có đôi khi thắp đèn sáng thâu đêm không tắt. Sáng mùng bốn tháng sáu, khi đám người Lương Sơn tấn công tới, Vương Sơn Nguyệt thấy hắn đi ra ngoài một vòng, khi trở về còn mang theo nụ cười đầy chất con ông cháu cha. Nhưng khi vừa vào trong nhà, vẻ mặt hắn lại trở thành nghiêm túc, ngay cả tất cả mọi người Lang Đạo đều có thể nhìn thấy hắn đang cảm xúc khá căng thẳng. Đến chiều, hắn ngồi ngoài sân, vừa suy nghĩ vừa một tay lần vòng tay mã não. Vương Sơn Nguyệt tới hỏi:
- Tình thế đã đến mức này, ngươi tính khi nào thì làm chuyện của ngươi?
- Ta còn phải nghĩ đã.
Hắn đáp rồi trở về phòng.
Đúng là Ninh Nghị còn đang nghĩ.
Hắn nói xong, đám người Tần Minh đang định nói thì mấy chiếc nỏ lập tức chỉ vào đầu bọn họ. Công tử nhà giàu cũng không nhìn mấy người mà lập tức đi đến phía trước, đặt hai chiếc ghế dựa xuống, ngồi đó, hai tay chắp lại, thần sắc lạnh lùng.
- Quấy rầy mọi người ăn cơm, rất xin lỗi. Ta nói đơn giản một chút. Tại hạ Lôi Phong, người giang hồ tặng phỉ hiệu là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, từ kinh thành tới đây, bình thường mà nói thì cũng chính là tay sai của triều đình. Ta không phải là người tốt đẹp gì mà tới đây là vì diệt Lương Sơn. Tối nay muốn làm chút chuyện, mọi người không cần lo lắng, ta sẽ nói cho mọi người biết làm như thế nào.
Hắn vừa nói dứt lời, trong đám người đã loáng thoáng mấy tiếng chửi khẽ. Công tử nhà giàu giơ tay day day trán, đồng thời cũng búng ngón tay. Hai người ở bên cạnh liền đi lên phía trước, bắt một tên lính Lương Sơn lên, ấn xuống ngồi trên chiếc ghế còn lại. Tên lính kia nhìn quanh, ánh mắt bướng bỉnh. Công tử nhà giàu vỗ vỗ vai y, nói:
- Đừng lo lắng, ta sẽ làm rất chậm, ngươi có thể theo kịp.
Hắn nhìn quanh nói:
- Chỉ một câu hỏi. Ta muốn diệt Lương Sơn, ngươi có thể kể hết tin tức mà ngươi biết về Lương Sơn cho ta biết được không?
Câu hỏi này thực sự quá thẳng thắn, vừa nói ra trong đám người đã có người cười nhạo châm chọc. Công tử nhà giàu tên là Lôi Phong chỉ thành khẩn nhìn nam tử trước mặt. Nam tử này sửng sốt một tích tắc liền bật cười … Công tử nhà giàu lập tức lấy một cây nỏ ở bên cạnh, gí vào đầu y, đồng thời thuận tay cài lẫy nỏ.
- Biết rồi, tiếp theo! Giọng nói vừa vang lên thì máu tươi cũng văng ra, thi thể ngã xuống.
Tiếng nói và mùi máu tanh nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí. Từ khi công tử nhà giàu tự xưng là Lôi Phong kia mở miệng, đến lúc lấy nỏ, bấm lẫy nỏ, không có mấy người có thể chuẩn bị tâm lý, bởi vì động tác đó trông rất thuận tay. Gần như là vẻ cười nhạo vừa mới hiện lên trên mặt tên lính thì mũi tên đã chỉ vào mắt y, sau đó tiếng cười nhạo trong miệng mới chỉ kịp phát ra một nửa đã trở thành tiếng động cuối cùng mà y có thể phát ra trong cuộc đời.