Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 442 : Ác niệm đông thăng (3)
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
Thi thể ngã xuống, công tử nhà giàu sắc mặt vẫn thản nhiên nói:
- Tiếp theo!
Có người tới mang thi thể đi ra, hai người khác đi đến chỗ đám người Lương Sơn, kéo một tên quân tốt tới, đẩy y ngồi xuống ghế dựa. Lúc này đám người mới rốt cục có phản ứng. Mọi người kích động, phẫn nộ vô cùng. Người bị ấn ngồi trên ghế thì hai tay đã bị trói nhưng vẫn đứng bật lên, quát:
- Các ngươi muốn giết, muốn lóc thịt …
Còn chưa nói dứt câu, trên vai đột nhiên trầm xuống, chính là vị công tử nhà giàu kia đột nhiên nhào tới, hai tay ấn y ngồi xuống ghế. Ánh mắt vừa hung bạo vừa hờ hững kia gần trong gang tấc khiến tên lính này không kìm nổi ngẩn người. Ánh mắt của đám người cũng bị động tác bất ngờ này hấp dẫn, thoáng im lặng. Công tử nhà giàu nhìn y, khi rốt cục y có phản ứng, muốn dùng đầu húc hắn một cái thì hắn đã buông tay ra, đứng thẳng dậy, đảo mắt nhìn đám người.
- Xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm đối với sinh mạng của các ngươi, ta vẫn hy vọng ngươi nghe kỹ câu hỏi này.
Hắn lạnh lùng nói:
- Ta muốn diệt Lương Sơn, ngươi có thể … Nói hết những tin tức mà ngươi biết về Lương Sơn cho ta biết không?
Vẫn câu hỏi lạnh lùng và thẳng thắn đó, trên quảng trường gần như còn im lặng hơn cả lần trước. Mọi người muốn xem phản ứng của công tử nhà giàu, kỳ thật cũng đang nhìn phản ứng của người ngồi trên ghế kia. Tên lính Lương Sơn đó cắn chặt hàm răng, thong thả ngẩng đầu với vẻ ngạo nghễ, ánh mặt đối chọi lại với ánh mắt lạnh lùng của công tử kia.
Phụt! Tên xuyên qua trán, thi thể ngã xuống.
- Chó chết …
Trên quảng trường nhỏ đột nhiên có người hô lên, sau đó mọi người đều náo động.
- Con mẹ nó …
- Ngươi dám giết người …
- Chờ bố đi ra ngoài …
Thanh âm trở nên mãnh liệt sôi trào, giống như nổ tung nồi. Hành động như vậy vào lúc này chắc chắn sẽ khiến cho phản kháng trở nên kịch liệt, ngay cả Chúc Long đang ở một căn phòng bên cạnh cũng không kìm nổi muốn lao tới:
- Sao có thể giết người như thế, xảy ra việc …
Chỉ có điều bị Chúc Triều Phụng đè vai giữ lại.
Tình cảnh kịch liệt, từ đầu khi bắt đầu áp tải bọn họ đến tập trung ở đây cho đến lúc công tử nhà giàu đi vào đến giờ, biến cố gần như không kịp phản ứng. Lúc này liên tiếp giết chết hai người như thể giẫm chết con kiến khiến đám người sôi trào lên.
Nhưng giữa những tiếng ồn ào hỗn loạn đó lại một câu nói lạnh như băng vang lên:
Hắn nói bên cạnh tức là mấy cái lều ở cách đó không xa, mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy. Người vừa gật đầu này ngồi xuống liền có rượu ngon thịt ngon dâng lên. Hơn hai trăm người bên này đều chăm chú theo dõi y.
Người thứ sáu thì không gật đầu mà miệng còn đang hô hoán:
- Mười tám năm sau …
Còn chưa hô dứt lời đã bị giết, thi thể bị ném sang một bên.
Người thứ bảy đang do dự, Ninh Nghị đang định xuống tay thì một người ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
- Từ từ.
Người đó là Nhị đầu lĩnh trong Lang Đạo, một gã đàn ông trung niên trên mặt đầy sẹo, nghe nói còn là sư phụ võ thuật của Vương Sơn Nguyệt, kiến thức rất rộng rãi.
Ninh Nghị nhìn gã hỏi:
- Cái gì?
- Ta biết người này. Xuất thân từ Song Đao Môn ở Sơn Tây, tên gọi Lưu Phú, hơi có danh tiếng.
- Tức là có thể tìm được người nhà của y à?
Ninh Nghị cười rộ lên, phất tay:
- Ai đó ghi nhớ kỹ lại nhé. Song Đao Môn Lưu Phú, về sau bảo quan phủ tra nhé.
Hắn cười nhìn Lưu Phú:
- Hôm nay ngươi chết, ta cam đoan công văn truy nã sẽ gửi khắp thiên hạ, nhất định sẽ giúp ngươi tổ chức lễ tang cho cả nhà ngươi. Đến, giết y.
Người bên cạnh giơ nỏ lên, Lưu Phú đã hô to:
- Không! Từ từ, ta giúp ngươi! Ta giúp ngươi! Ta giúp ngươi!
Ninh Nghị vỗ hai tay, cung nỏ hạ xuống. Khi người này đi sang một bên, Ninh Nghị khoác vai y, vỗ vỗ ngực y, chân thành nói:
- Đúng là nên quý trọng người nhà mà … Tiếp theo.