Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 443 : Ác niệm đông thăng (4)
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
Trong ánh trăng khuyết mờ ảo, gió thổi qua trên quảng trường, những chiếc đèn lồng treo trên cột cờ lung lay theo gió, tỏa ánh sáng màu cam hơi cổ xưa. Câu hỏi đơn giản nhưng máy móc, lạnh lùng như băng vẫn đang tiếp tục hỏi. Từng thi thể cứ thế tiếp tục chất lên trước quảng trường, thành đống cao dần. Mùi máu tanh tràn ngập lan ra, tiếp đó lần lượt có người đầu hàng.
Cứ thế khi hỏi được hai mươi mấy người thì ở lều bên cạnh đã có tám, chín người ngồi. Ninh Nghị vốn đang hỏi lần lượt từng người giờ mới vỗ vỗ tay:
- Được rồi, làm mẫu thế là đủ rồi. Tất cả mọi người là người thông minh, giờ cũng nên hiểu rõ rồi. Ta còn có việc, không rảnh chơi đùa ở đây với mọi người nữa. Tiếp đến sẽ vào phòng ở phía sau, nên nói gì thì nói hết ra. Bên này sẽ thay các ngươi ghi chép tốt, sau đó tiến hành đối chiếu, đối chất. Nói dối cũng không sao cả, chỉ cần các ngươi đủ cao minh, tiếp theo …
Hắn phất tay:
- Phiền toái một chút, huynh đệ Chúc gia trang, phân tán bọn họ ra, không cho nói gì hết. Kẻ nào châu đầu ghé tai, thông cung, truyền tin tức thì giết chết ngay tại chỗ … Sự tình từ từ sẽ đến, các ngươi có lừa dối cũng không sao cả, tối nay …
Ninh Nghị cười nói với mọi người:
- … Có vẻ còn rất dài đấy.
Đêm nhất định còn dài.
Đi ra khỏi quảng trường, Ninh Nghị hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra phía ngoài trang. Ở nơi tầm nhìn không thể nhìn tới, chiến đấu vẫn đang tiến hành kịch liệt.
Đối với đám người Lương Sơn mà nói, hết thảy đều đang tiến hành như dự tính.
Theo đại thế mà tới, dần dần chèn ép tiến tới, sự chống cự của đồi Độc Long vốn đã tạo thành rất nhiều phiền toái cho Lương Sơn nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ như một miếng gỗ nhỏ chắn đường một tảng đá lớn đang lăn, chỉ thoáng cản trở một chút liền bị tảng đá lớn đụng vỡ nát. Hiện giờ chút ưu thế nhỏ nhoi đã bị tiêu hao hầu như không còn, ngay cả đám người Loan Đình Ngọc vốn hăng hái chiến đấu chém giết giờ rốt cục cũng không giấu được thái độ mệt mỏi và những vết thương.
Chỉ có điều trên bàn cờ vô hình kia, ở thời điểm tưởng như đã không còn sức để xoay chuyển tình thế, một quân cờ nhỏ bé không đáng kể của một người vừa mới bắt đầu tham dự lúc này mới rốt cục được lặng lẽ đặt xuống không một tiếng động Ánh sáng chiếu lên mặt hắn, bóng tối hỗn loạn như vực thẳm cắn nuốt hết thảy.
Tuy nhiên sau khi Chúc Long hỏi xong, Ninh Nghị lại không kìm nổi mỉm cười.
- Nếu không ngại mình chết quá sớm thì sẽ chẳng ai đi làm loại việc này đâu …
Hắn giơ tay bóp trán:
- Ha ha … Trực diện mà đánh còn không lại, còn chạy tới cướp nhà người ta, bức ép người ta thành cùng đường bí lối. Người ta tạo phản cũng là vì họ có người nhà, một khi xảy ra loại chuyện này, mặc dù hơn hai vạn người Lương Sơn ở bên này không so sánh được với đám quân lính Nữ Chân ở phương bắc nhưng ít nhất đánh thẳng vào Võ Thụy Doanh là không hề có vấn đề gì. Trong vòng nửa năm, bọn họ có thể sẽ quét ngang một nửa Sơn Đông. Đến lúc đó, Tống Giang muốn làm Hoàng đế, đám thủ hạ của y chính là những chiến binh lợi hại nhất, y sẽ đến chắp tay cảm tạ chúng ta …
Hắn cúi đầu cười, khi nói xong lại ngẩng đầu lên, sắc mặt hoàn toàn lạnh lùng.
- Ta cũng không quanh co lòng vòng nữa. Chúc lão bản, tiếp theo ta thành tâm thành ý nói rõ hết cho ông. Ta có thể điều động Võ Thụy Doanh nhưng nhiều lắm chỉ là đánh một trận. Chiến lực của bọn họ thế nào, ông biết rõ rồi mà. Mặc kệ là muốn đi phá sào huyệt của Lương Sơn hay là hai mặt giáp công để giải vây cho Chúc gia trang của ông, vấn đề đều không thể được giải quyết. Lương Sơn lại đến thì các ông nhất định phải chết.
- Nhưng quân đội mà không đến thì hiện tại Chúc gia trang ta có lẽ sẽ chết luôn bây giờ.
Chúc Triều Phụng nhìn hắn, nói.
- Ít nhất thì ta sẽ chết cùng các ông.
Ninh Nghị thản nhiên trả lời:
- Nếu bọn họ không chết thì chúng ta sẽ chết, vậy chỉ có một biện pháp. Lúc này khiến đám người Lương Sơn chết ở đây, một lần đánh tan bọn chúng, quét sạch hết luôn.