Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 444 : Ác niệm đông thăng (5)

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Chúc Long quát:



- Ngươi nói mơ cái gì thế?!



- Quả thật là nói mơ!



Ninh Nghị đơn giản vung tay lên, Chúc Long gần như phản xạ có điều kiện lui lại nửa bước, nghĩ rằng tên điên này lại muốn bùng lên đả thương người như vừa rồi trong quảng trường:



- Võ Thụy Doanh rất sợ chết, các ngươi cũng không phải vậy sao? Ngươi muốn nói đánh Lương Sơn là trách nhiệm của quan phủ à? Đúng đấy! Ngươi mắng bọn họ thì có ích lợi gì? Nhưng hiện tại … Chúc lão bản, ông nên hiểu rằng, Lương Sơn không chết thì chết nhất định là các ông. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi một câu: Nếu đồi Độc Long giải được vây, mà thật sự có lúc có thể bố trí Lương Sơn vào chỗ chết, các ông có nguyện ý xuất binh đánh một trận hay không?



Ninh Nghị nhìn lão, nói tiếp:



- Đám lính Võ Thụy Doanh kia ta trị không được, chỉ có thể dựa vào các ông.



Chúc Triều Phụng nói:



- Ngươi chẳng lẽ … Thật sự có biện pháp?



- Chỉ có chút khả năng thôi, ta vẫn đang làm.
Đám nông dân trong trang bị đánh tan, hỗn loạn chạy trốn trở về Chúc gia trang.



Chúc Long lại dẫn người đi tiếp ứng những người khác chưa trở về được. Trong bóng tối có tiếng cười và tiếng hò hét của đám quân lính Lương Sơn. Trong bóng đêm và sự hỗ loạn đó, trên quảng trường nhỏ, hơn hai trăm người Lương Sơn đã giảm bớt một nửa. Thỉnh thoảng lại có thi thể bị kéo ra khỏi phòng nhỏ ném ra ngoài nhưng tỷ lệ đã giảm bớt rất nhiều. Một trăm người bị thẩm vấn thì chỉ có mấy người bị giết mà thôi.



Thẩm vấn như vậy, thời gian liền trở nên khá lâu. Sau khi hỏi xong, tù binh được người ta mang đi ra cửa sau, tiếp đó đưa vào một gian phòng nhỏ, mỗi gian phòng có nhiều lắm là ba, năm người. Được cho ăn nhưng không cho nói chuyện. Thẩm vấn trong đêm đối với hai trăm người này kỳ thật vẫn còn chưa dừng lại ở đây.



Vương Sơn Nguyệt đi qua phòng, nghe bên trong truyền ra tiếng hỏi và trả lời.



Lúc này y cũng đã hiểu đại khái toàn bộ sự tình. Mấy câu hỏi ban đầu trên cơ bản là tên, quê quán, tại sao lại đi lên Lương Sơn, ở dưới trướng đầu mục nào tại Lương Sơn, quen biết những ai, tiếp đó là biết bao nhiêu tin tức tình báo về Lương Sơn, và bảo bọn họ kể rõ những cơ mật mà họ biết.



Trong số đó có người nguyện ý trả lời, có người nói dối, có người lại là bè lũ ngoan cố của Lương Sơn, lựa chọn ngậm miệng không trả lời. Nhưng mặc dù là như vậy, sau khi tiến vào phòng thẩm vấn nhỏ thì bên này cũng không bắt buộc, cứ chậm rãi chờ cho hết thời gian lại đưa kẻ đó vào trong phòng giam nhỏ ở cùng với ba, năm người khác. Mà trong số những người như vậy, chỉ có một số ít tên bị tiện tay giết chết, ném thi thể ra ngoài.



Từng bản từng bản "câu trả lời" được mang ra ngoài, đưa tới một căn phòng nhỏ trên lầu hai ở cạnh quảng trường. Từ sau khi rửa ráy thay quần áo, Ninh Nghị vẫn luôn ở trong căn phòng đó, xem xét từng bản trả lời, tự cân nhắc, đối chiếu, rồi lại sửa sang những câu hỏi mới dành cho mỗi cá nhân. Toàn bộ lượng công việc này cực kỳ lớn, vốn đám người Vương Sơn Nguyệt, Tề Tân Hàn cũng từng tới hỏi có cần hỗ trợ hay không nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.



- Lần đầu tiên làm chuyện này, chỉ sợ vẫn còn có chút phiền phức, trước hết ta làm xong lần này đã, về sau còn phải nhờ mọi người hỗ trợ …



Trong việc đặt câu hỏi và trả lời, kỳ thật Vương Sơn Nguyệt cũng đã nhìn ra một vài thứ. Ví dụ như trong số các câu hỏi có lẽ sẽ có một vài câu hỏi bẫy, hỏi cửa đông của Lương Sơn có một còn đường nhỏ nào hay không, có thể dùng để hành quân đánh lén được hay không. Bản thân câu hỏi này là không có đáp án nhưng căn cứ vào câu trả lời của đối phương lại có thể thấy được tâm tư của người đó. Có người thẳng thắn nói không biết, có kẻ nói không có, có kẻ nói có, hơn nữa còn bịa sinh động như thật.