Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 456 : Ác niệm đông thăng (17)
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
Vốn gã muốn nói nếu đã được thả trở về thì cứ tiếp tục làm như trước kia là được, nhưng thấy thần sắc Đới Tông do dự, gã vẫn không muốn để các đầu lĩnh xung quanh chú ý, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều đang chú ý gã. Tống Giang nói:
- Rốt cục là chuyện gì? Đới viện trưởng cứ nói ra đi.
Đới Tông cắn chặt răng:
- Đầu của Lưu Đường huynh đệ … Ở Chúc gia trang …
Tống Giang sững sờ tại chỗ, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẻ mặt vẫn méo mó. Còn chưa kịp nói gì thì Đới Tông lại nói tiếp:
- Tên Lôi Phong kia … Chuyển lời nhắn, người ra tay chính là một vị đại đầu lĩnh trong doanh …
Trong Lương Sơn có rất nhiều đầu lĩnh, tuy rằng lúc này còn chưa sắp xếp rõ ràng cái gì mà Thiên Cương, Địa Sát, nhưng vẫn có chút khái niệm lớn nhỏ. Tống Giang nghe xong, tức giận quát:
- Loại lời nói châm ngòi trắng trợn như thế này, loại lời nói châm ngòi trắng trợn như thế này … Ta sao có thể tin y! Y là muốn ly gián ta và các vị huynh đệ. Ta vào Chúc gia trang nhất định sẽ xẻo thịt tên này!
Nghe nói chuyện của Lưu Đường, tất cả mọi người ở đây đều giận tím mặt. Có người chạy thẳng ra ngoài mang binh muốn tiếp tục tấn công. Trong lòng mọi người kỳ thật cũng có chút nghi hoặc với biểu hiện của Đới Tông lúc này. Y luôn khôn khéo, không ngờ lúc này lại nói chuyện này ra trước mặt mọi người. Nhưng theo Đới Tông thấy thì những lời này chỉ sợ đã truyền khắp trong doanh. Y đứng đó một lúc lâu, rốt cục lại nói:
- Người này … Còn nói thêm mấy câu, ta cảm thấy, Công Minh ca ca, quân sư, sợ là muốn nghe một chút. Những lời này cực kỳ độc ác, nhưng chỉ sợ … Đè không được …
Tống Giang nhìn tên tù binh kia, quay người đi về phía lều lớn:
- Vậy đều vào đây nghe một chút. Trong doanh Lương Sơn ta, không có chuyện gì phải lừa gạt các huynh đệ.
Mọi người ở đây liền tỏ vẻ có nghe hay không đều không sao cả, sau đó đều đi theo Tống Giang vào lều lớn với vẻ nghi hoặc. Mọi người đi vào, vừa mới ngồi xuống thì đột nhiên có người tới báo, Chúc gia trang đã đem đầu của Lưu Đường treo ở trên tường ngoài thôn trang, bên trong còn có tiếng nhiều người đồng loạt hô to, nói rằng có người đã đầu hàng, mang đầu của Lưu Đường đến. Đám người Tống Giang trầm mặc một hồi lâu rồi hỏi tên tù binh mới trở về kia:
- Hắn bảo người mang những lời nói gì, nói!
- Thằng khốn đó, nếu hắn …
Tống Giang đập bàn thật mạnh, quát:
- Ngươi câm miệng!
Tiếng vang vọng khắp toàn doanh trướng, trong lúc nhất thời ngay cả Lý Quỳ cũng bị dọa sợ. Ngô Dụng run rẩy cả hàm, thì thào:
- Kế ly gián, kế ly gián …
Lỗ Trí Thâm ngồi nghe đã lâu ở bên cạnh, nói:
- Nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là không thể đánh được nữa …
Y nói vậy là đã có ý lui binh, nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhất thời mọi người cũng khó nói được gì. Ngô Dụng đứng lên, nói:
- Không được!
Lúc này thân thể gã cũng phải hơi run rẩy:
- Cường công, lúc này chỉ có thể cường công. Công Minh ca ca, các vị huynh đệ, không hạ được thế cục này, Lương Sơn sẽ bị hủy … Lương Sơn sẽ bị hủy đó.
Những lời này giống như một bóng ma được thả ra lan truyền trong doanh. Mọi người vẻ mặt khác nhau nhưng đều kinh nghi bất định, nhìn nhau không biết nói gì.
Bên ngoài doanh trướng cũng có rất nhiều người biết rằng sự tình đã phát triển quá mức. Tịch Quân Dục vốn muốn vào trong lều lớn lại thôi. Y đã thấy Lý Quỳ xung đột với đám người Phàn Thụy, lại ở bên ngoài lều nghe được một hồi.