Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 460 : Tâm chiến (1)

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Giết chóc y như địa ngục, tình cảnh như vậy vẫn đang tiếp tục diễn ra ở khu vực tường đá. Ở xa xa nhìn lại, hơn mười cái thang gỗ đã áp lên trên tường. Đám đông trèo lên, rơi xuống. Lân cận tường đá Chúc gia trang cao thấp không bằng phẳng.



Lương Sơn đã chuẩn bị rất nhiều thang gỗ đơn sơ từ mấy ngày nay. Có chiếc áp lên tường lại bị người Chúc gia trang dùng côn gỗ đẩy ngã. Cũng có chỗ thấp, một đám lính ôm lấy nó thay đổi vị trí. Tên bắn xuống, để lại người bị thương và thi thể, máu tươi chảy loang khắp nơi … Âm mưu cũng thế, Dương mưu cũng thế, đấu trí rốt cục là đường đường chính chính hay là quỷ dị buồn cười thì đến giờ khắc này đều đã không có gì khác nhau.



Hết thảy đều phải hóa thành kết quả trực quan nhất. Tất cả những giao thủ ngầm hay giao thủ trực tiếp, tất cả những sự chuẩn bị, cũng đều vì giờ khắc này trên chiến trường. Khi thực lực rốt cục va chạm vào nhau không giữ lại chút nào, tất cả chuẩn bị mới có thể chân chính hóa thành sức mạnh.



Khi hơn mười ngàn người mãnh liệt tấn công tường thôn trang có ba ngàn người phòng ngự, trên thực tế bên phía Lương Sơn vẫn phát huy được sức mạnh đỉnh cao của mình. Chúc gia trang giống như một tảng đá ngầm tràn đầy nguy cơ giữa những cơn sóng cuồng bạo, bị sóng người điên cuồng lao lên cọ rửa. Cho dù bên phía phòng thủ bao giờ cũng có ưu thế lớn nhưng khí thế tấn công của Lương Sơn vẫn là cực kỳ kinh người.



Biển người xông tới, mưa tên bắn tới, những cái thang dài mang theo ác ý tràn đến … Mấy chi tinh nhuệ Lương Sơn được đầu mục dẫn dắt xông lên như thể không muốn sống. Ở một chỗ khác, một đám người đang ôm lấy một cây gỗ lớn lao tới đâm vào cửa trang. Bức tường cao gần hai trượng giống như một sợi dây nhỏ căng trong lòng mỗi người, không ngừng rung động, dường như có thể đứt bất cứ lúc nào.



Trong lòng mỗi người đều có nghi hoặc. Cho dù quân tâm dao động thì giờ khắc này cũng sẽ không có người dễ dàng phản chiến. Nếu chỉ có một người, mỗi người có lẽ có thể đều nghĩ "ta sẽ không lùi". Nhưng đối với mỗi cá nhân trong một quần thể, suy nghĩ lại là "Ta không lùi, liệu người khác có thể thay đổi thất thường hay không?" Nhưng bất kể như thế nào, vào thời khắc chiến đấu này, tất cả mọi người đều giữ tâm lý phải đánh bại đối phương.



Mà Lâm Xung và các đầu lĩnh cũng đều đạt thành nhận thức chung như vậy. Chỉ có phá Chúc gia trang, giết chết ác tặc bên đó, mới có thể giành được một đường sống cho Lương Sơn sau này. Bởi vậy ngay từ đầu, bọn họ liền tổ chức thủ hạ tâm phúc tấn công mãnh liệt đối với tường đá. Thậm chí còn có mấy đầu lĩnh võ nghệ cao cường đánh giết đi lên, sau đó lại bị ép phải lui xuống.



Đối với sự tấn công của Lương Sơn, Chúc gia trang đã có sự chuẩn bị ngay từ đầu nên chống cự rất ngoan cường. Nước sôi, cầu lửa, đá tảng, tên … Đã tạo thành thương vong rất lớn đối với quân tốt Lương Sơn. Mấy tên đầu lĩnh xông lên liền bị công kích từ khắp mọi nơi. Cho dù võ nghệ cao cường thì trong tình hình như vậy cũng không thể cứng rắn kháng cự đứng vững được. Hơn nữa do địa thế có hạn cho nên cũng chỉ một vài chỗ công kích kịch liệt nhất mà thôi. Loan Đình Ngọc, Chúc Bưu và những cao thủ chạy qua chạy lại rất nhanh, phía sau còn có hơn bốn mươi người cầm nỏ hỗ trợ. Có mấy tên trung, tiểu đầu mục bị chết hoặc bị thương dưới sự vây công như vậy.




Nhưng lúc này, trong lòng mọi người đều không hề có tâm tư để cười, chỉ có sợ hãi và áp lực, bởi vì tất cả những người hơi biết binh pháp đều biết rằng la lên như vậy ở trong trận Lương Sơn nhất định sẽ xuất hiện hiệu quả. Trước khi khai chiến, mọi người đã hiểu được điểm này, nhưng khi nó chân chính xuất hiện liền khiến trong lòng mọi người đều rung động không ngừng giống như bức tường đá kia.



Âm mưu, dương mưu từ xưa đến giờ đều không hề làm cho người ta nội chiến trước khi khai chiến. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ép tâm lý nghi kỵ xuống. Nhưng chiến tranh vốn là như vậy. Khi lựa chọn sinh tử đè tới trước mặt, một chút dao động hình thành phản ứng dây chuyền liền có thể quyết định hàng ngàn hàng vạn tính mạng. Người Lương Sơn hiểu được điểm này nên cũng chỉ có thể lấy nhân lực gấp năm lần để đánh cuộc. Đồng thời ngay trước tiên Lương Sơn cũng đã xuất động rất nhiều đại đầu lĩnh để xốc lại sĩ khí. Trong cuộc chiến như vậy, hai bên đều có tiêu hao.



Lời nói thật và nói dối liên tục truyền ra từ Chúc gia trang. Có lúc là "Quan tuần kiểm đầu hàng rồi", có lúc lại là "Huynh đệ Nhị Long Sơn không chịu tiến lên, Lương Sơn các ngươi nội loạn rồi!" Có người xông lên tường đá, sau đó bị cắt đứt đường lui, hơn mười cây nỏ chĩa thẳng tới, một người giơ loa hô to:



- Giết người thì có thể đầu hàng! Giết người thì có thể đầu hàng! Hai người vốn quay lưng lại với nhau liền liếc mắt nhìn nhau, tình cảnh giống như Quan Thắng và Yến Thanh ở trên sườn núi khi nãy. Chỉ một chút do dự, rốt cục ra sức vung đao giết chết người đồng đội còn đang ngỡ ngàng không hiểu gì bên cạnh.



Bên trong lại hô:



- Ném vũ khí lại đây, ném vũ khí lại đây! Ngươi không có việc gì! Ngươi không có việc gì!



Bên ngoài tường, Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh kéo cung bắn tên nhưng mũi tên liền bị Loan Đình Ngọc đập bay, cười ha hả.