Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 461 : Tâm chiến (2)

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Trên mặt tường đá cũng không rộng, không có chỗ để nhiều người xông lên. Bên dưới có không ít người có thể nhìn thấy tình cảnh này. Bên trong trang cũng truyền đến tiếng hô to đầy hưng phấn:



- Ngươi không có việc gì! Ngươi không có việc gì! Huynh đệ! Quan phủ sẽ không truy cứu chuyện của ngươi, còn có thưởng nữa! Đến đây, nói cho mọi người biết ngươi tên là gì … Lương Nhị! Hắn tên là Lương Nhị …



Chém giết còn chưa đến nửa canh giờ, những tiếng hô tương tự như vậy đã liên tiếp vang lên. Lại có tiếng hô:



- Huynh đệ, nói cho mọi người ngươi tên là gì … Diệp Cô Thành! Y tên là Diệp Cô Thành …



- Lục Tiểu Phượng! Lục Tiểu Phượng, Lục huynh đệ đến với chúng ta này …



- Giết một người là có thể đến đây! Các vị huynh đệ, đến trên tường rồi giết, sau đó chạy mau vào! Không có việc gì …



- Để ý đồ hèn Hoa Vinh bắn lén …



Sau đó lại có người hô:



- Các huynh đệ, chúng ta đánh không lại! Bọn họ đang tranh chấp nội bộ … Khi chúng ta xông lên thì đám thủ hạ của Võ Tòng không chịu xông lên … Bọn chúng muốn chờ đám thủ hạ của Tống đầu lĩnh chết hết để sau đó chiếm lấy địa vị đầu lĩnh đấy … ta là bị ép tới mức không còn đường nào khác. Những huynh đệ bên cạnh sau khi đi lên đều chết rồi …



Giọng hô khàn khàn, buồn bã vô cùng.



Lại có người hô:



- Giết một người là có thể đến đây! Các vị huynh đệ, đến trên tường rồi giết, sau đó chạy mau vào! Không có việc gì …
Mà khi ở phía đối diện hô lên những lời đồn nhảm, trong lòng mọi người sẽ cảm thấy "không có khả năng" hoặc "có khả năng".



Khi đám người Lương Sơn xuống núi vốn cũng là một đội quân có niềm tin như vậy. Chỉ có điều nhận thức rằng bọn họ "rất mạnh" lại không phải đến từ huấn luyện, quân quy, v. v … mà là dần dần hình thành ở mỗi lần cướp đoạt và giết chóc nhìn thấy kẻ thù sợ hãi … Khi triều Vũ loạn trong giặc ngoài, bằng hữu tam sơn ngũ nhạc (khắp nơi) đều tụ tập đến, liền mang đến cho mọi người một niềm tin về một xu hướng đại phát triển. Đáng tiếc rằng loại tự tin khắp đất Sơn Đông không có địch thủ này cũng thực sự áp chế rất nhiều tai họa ngầm.



Khi những tai họa ngầm này bị kích nổ trong mấy ngày này, khi giết chóc triển khai trên chiến trường, không có mấy người cho rằng mình sẽ lui. Bọn họ vẫn khát vọng chiến thắng. Đáng tiếc rằng từ trước tới giờ, cái gọi là quân tâm lại không ở đó.



Mà khi ở phía đối diện hô lên những lời đồn nhảm, trong lòng mọi người sẽ cảm thấy "không có khả năng" hoặc "có khả năng".



lên rồi lại bị ép trở lại. Bức tường đá Chúc gia trang đang không ngừng trở nên kiên cố và cao lớn lên trong mắt đám người Lương Sơn.



Mà đến lúc này, tốc độ thương vong bên phía Lương Sơn đã bắt đầu giảm dần.



Khi cuồng nhiệt ban đầu trôi qua, trong tiếng gọi đầu hàng không ngừng, quân tâm sĩ khí giảm xuống, sau khi từng đợt từng đợt huynh đệ xông lên tường lại bị đánh bật trở về, các quân tốt xung phong chính diện đã ít nhiều có chút do dự. Thậm chí còn có một ít trung, tiểu đầu lĩnh đã bắt đầu cân nhắc xem liệu có phải lui binh mới là tốt hay không. Không ai có thể ngờ được rằng mười lăm ngàn người đến cuối cùng lại phải đánh thành tiêu hao chiến với ba ngàn người.



- Có cái gì phải nói chứ! Việc này chẳng phải ngay từ đầu đã biết rồi sao? Không đánh hạ được thôn trang này thì chúng ta đều không thể quay về!



Ở một bên chiến trường, Lỗ Trí Thâm băng bó vết thương xong lại cầm thiền trượng lên bắt đầu tổ chức đợt tiến công tiếp theo. Giờ phút này y cũng đã giết đến hai mắt đỏ bừng rồi:



- Có gan thì tiếp tục xung phong cùng với ta!



Mà ở bên kia, Lâm Xung và các tướng lĩnh cũng đang liên tục cổ vũ các thủ hạ và khi các huynh đệ quen biết trong núi hoặc các thủ hạ do dự tới hỏi liệu có nên bảo lưu thực lực hay không, đánh thành như vậy rồi, cấp trên có thể muốn lui lại hay không. Nhưng những đầu lĩnh lúc trước từng ít nhiều phản đối việc cường công khi Tống Giang động viên trước đây, lúc này lại lựa chọn tiến công kiên quyết nhất.