Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 470 : Nhân tâm như hối nguyệt quang đàn thành (1)
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
Cho dù dùng đầu gối để suy nghĩ cũng đều có thể nghĩ được, tên Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng này một đường trả thù sẽ không dừng tay lại lúc này. Tiếp theo tất nhiên hắn sẽ tập hợp toàn bộ lực lượng trong tay, thừa dịp Lương Sơn trống rỗng để cường công.
Cứ như thế tiếp tục! Sự tình lạnh lẽo bày ra trước mặt. Đồng thời, trước mặt đám người Lương Sơn còn có hiện trạng vô cùng sứt đầu mẻ trán. Lúc này chỉnh hợp lại được hơn mười một ngàn người nhưng quân tâm cũng không chắc hoàn toàn có thể sử dụng được. Muốn làm cho bọn họ trở lại trạng thái lúc trước không phải một sớm một chiều có thể làm được. Mà phiền toái nhất chính là khả năng còn có một bộ phận tương đối đã bị kích động trong số đó.
Nhưng chấn chỉnh lại ngay tại chỗ cũng không có khả năng. Loại chuyện này chỉ có thể làm khi thừa dịp đánh thắng trận. Nếu càng chiến bại thì uy nghiêm của cấp trên càng giảm xuống, cấp dưới lại càng kết bè kết nhóm. Trên Lương Sơn vốn lấy nghĩa khí làm lực hướng tâm, nếu lúc này vẫn còn muốn chỉnh đốn lại thì chờ đợi các đại đầu lĩnh cấp trên chính là bất ngờ binh biến và tạo phản từ các hảo hán đến từ khắp các nơi.
Đang có việc nghiêm trọng hơn nên đành phải tạm thời mở một mắt nhắm một mắt đối với chuyện phiền toái như vậy. Trong hai ngày mùng chín và mùng mười, đám người Tống Giang cố gắng bố trí đội quân vốn tấn công Vạn Gia Lĩnh vận chuyển các loại vật tư từ Vạn Gia Lĩnh trở về Lương Sơn, tiếp sau đó mới là hơn mười ngàn người bên này. Đến ngày mùng mười cũng chỉ mang được một, hai ngàn người trở về núi. Bắt đầu từ rạng sáng ngày mười một thì trời đổ mưa to, sự tình đành phải tạm thời trì hoãn lại. Đám người Ngô Dụng chú ý tới quân tâm nhưng trên thực tế quân tâm vẫn rất tốt … Hoặc là nói, có thể là rất tốt! Thắng Vạn Gia Lĩnh nhưng rốt cục đồi Độc Long bại như thế nào? Những quân tốt, đầu lĩnh, người nhà không tham gia trận chiến đều rất tò mò. Trong số bọn họ cũng có những người có tin tức rất linh thông, đại khái đều biết rằng mấy ngày đầu tấn công đồi Độc Long là tương đối thuận lợi. Nhưng từ sau đó lại chuyển biến đột ngột thì chỉ có những đầu lĩnh và quân tốt tham gia trận chiến mới có thể biết được.
Nhưng khi về tới Lương Sơn thì quân tốt gần như đều không hẹn mà cùng lựa chọn im miệng không nói gì về chuyện đã xảy ra. Nhưng việc làm như vậy kỳ thật là do trong lòng không yên và sợ hãi.
Giáp mặt với thử thách sống chết, những người trong cuộc đều bắt đầu lựa chọn suy nghĩ một cách lý trí vì toàn bộ đại cục. Ý nghĩ này rốt cục xuất hiện trên người đám người Lương Sơn. Theo một ý nghĩa nào đó thì quả thật cũng có thể làm người ta hơi vui mừng. Trong cơn bão táp, trong một căn phòng ở rìa Tụ Nghĩa Sảnh, khi nói tới chuyện này, Chu Vũ cũng hơi chút bình tĩnh.
- … Ít nhất nếu thực sự phải đánh nhau thì vẫn có thể sử dụng được quân tâm.
Người nhà của mọi người đều ở trên Lương Sơn, tuyệt đại bộ phận mọi người đều không hy vọng Lương Sơn sẽ sụp đổ.
- Lại, lại thả về à?
Hơi hỏi một chút liền biết, trong số mấy trăm người tụ tập lại ở Vạn Gia Lĩnh bên kia, rốt cục có bao nhiêu người là bị thả về, Hô Diên Chước cũng không thể kiểm kê nhưng y đã làm đúng: Đối với những kẻ được thả về thì lúc này chỉ có thể tạm thời cách ly. Mà hiện giờ điều khiến đám người Ngô Dụng lo lắng chính là những gì mà đối phương đã nói và làm với đám tù binh đã khiến bọn họ không thể phớt lờ được nữa. Bọn họ vội vàng cho người mang mấy tên tù binh được thả tới, tỉ mỉ hỏi lại tất cả mọi việc.
Bên ngoài phòng nghị sự vẫn mịt mờ mưa gió, trận thẩm vấn này diễn ra liên tục mấy canh giờ. Đến buổi chiều, có quân tốt tới báo cáo, nói là có người đi thuyền trở về đảo bất chấp mưa gió, bị quân tốt thủy trại ngăn lại. Đối phương cũng nói có chuyện muốn bẩm báo các đầu lĩnh.
Khi người đó được dẫn tới, việc tra hỏi ở phòng nghị sự vẫn đang được tiếp tục, tinh thần của mọi người đều bắt đầu có chút tê dại. Khi người này được tra hỏi thì biết được rằng y cũng là tù binh được thả ra. Theo y nói thì y cho rằng tình thế nghiêm trọng nên mang thuyền nhỏ trước tiên trở về bẩm báo toàn bộ sự tình. Mọi người đã hỏi đi hỏi lại mấy lần đối với mấy tên tù binh được mang đến đây, bao gồm tất cả quy trình thẩm vấn hơn một ngàn tù binh, cũng bao gồm những lời Ninh Nghị nói. Mới đầu mấy tên quân tốt đó còn ấp a ấp úng, mãi đến khi đám người Ngô Dụng nổi cáu, bọn họ mới rốt cục kể lại đầy đủ từ đầu đến cuối những lời đó. Đám người Ngô Dụng cũng có thể hiểu được trọng lượng của những lời Ninh Nghị nói đó.
- Ta giết đến đây, các ngươi tiếp được nổi sao? Gần như có thể nói, theo những lời này, hình tượng khủng bố của đối phương gần như biến thành thực thể, mặt đối mặt xuất hiện trước mặt mỗi người. Bởi vì bọn họ gần như đều có thể nhìn thấy sự chân thật và hậu quả của sự việc trong giọng nói này.
Trong hơn một ngàn người đó có hơn năm trăm người là đã bị đối phương bắt hai lần. Hơn nữa cùng với chiến tích chỉ trong thời gian ba ngày, đối phương đã biến Lương Sơn từ trạng thái đỉnh cao phải rơi xuống vực sâu, lúc này đây sẽ có bao nhiêu người cảm nhận được sự uy hiếp của đối phương? Không ai có thể đoán được! Lúc này Ngô Dụng mới lại nghĩ tới một việc, vội vàng nói giọng khàn khàn:
- Cho thủy trại đề phòng, tra, tra … Ngay lập tức tra một chút xem còn có bao nhiêu người đã thừa dịp mưa to quay trở về đảo …