Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 471 : Nhân tâm như hối nguyệt quang đàn thành (2)
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
Lại tra hỏi thêm một chút, Tống Giang đứng dậy, không nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng nghị sự. Dưới mái hiên bị mưa thổi hắt vào, y bám vào tường đi về phía trước.
Phía sau, Lý Quỳ cầm bản phủ (rìu lưỡi to) đuổi theo, nghe thấy giọng than trầm trầm của Tống Giang trong tiếng mưa rơi:
- Ta Hô Bảo Nghĩa Tống Giang cả đời quang minh lỗi lạc, chưa từng làm sự tình gì có lỗi đối với lương tâm của mình, vì sao …
Lý Quỳ nghĩ y tức giận vì sự tình Tịch Quân Dục liền nói:
- Hiện tại ta đi giết thằng họ Tịch khốn khiếp đó! Loại người này …
- Thiết Ngưu ngươi không được làm bậy! Tống Giang quay đầu lại, nói:
- Ngươi … Ngươi giết y bây giờ thì có tác dụng gì? Chẳng phải là có vẻ đám người Lương Sơn ta đều sợ sao! Hơn nữa chúng ta sao có thể nghe lời của tên ác tặc kia. Tịch huynh đệ y, Tịch huynh đệ y …
Trong lòng y cũng chưa chắc đã tức giận vì sự tình của Tịch Quân Dục, chỉ có điều ưu sầu vì tình thế nan giải mà thôi. Nói được mấy câu, rốt cục y không nói được gì nữa, chỉ đảo mắt nhìn phía bên ngoài Tụ Nghĩa Đường. Toàn bộ Lương Sơn đang chìm trong màn mưa, phòng xá xa gần, bóng người, điểm sáng, lầu các lấp ló trên sườn núi, thuyền lớn trên mặt nước, v. v … Trong mắt y tràn ngập tơ máu.
- Đây là muốn … Đây là muốn bức tử người mà … Y gằn giọng, căm phẫn khẽ rít lên.
Rạng sáng ngày mười hai, chỉ riêng số người thừa dịp ban đêm vụng trộm lẻn lên Lương Sơn đã có hơn mười người bị chặn lại. Mà số người không bị chặn lại hoặc thông qua các loại quan hệ đã lẻn được vào sơn trại rốt cục có bao nhiêu thì không thể nào tính ra được.
Từ đầu tới cuối của chiến dịch đồi Độc Long, lý do khiến đối phương giết tới, thủ đoạn đáng sợ và ý chí kiên quyết của y, chỉ sau vài ngày đã được truyền lan khắp Lương Sơn không thể nào khống chế nổi. Trong chiến dịch đồi Độc Long, trong lòng năm trăm người bị thả ra nhiều lắm chỉ là lựa chọn xem chừng, nhưng lúc này đây, sợ rằng số lượng người chân chính sợ hãi trong lòng mà đã lựa chọn lại đội ngũ đã tới hơn phân nửa.
Chỉ có số ít trong những người này chủ động lựa chọn đi đến Tướng Quân Lĩnh, Vạn Gia Linh thành khẩn khai báo và tự bộc bạch. Ở thời đại này, đại bộ phận những người có thể trà trộn lục lâm hoặc là đi khỏi nhà cách trăm dặm, ngàn dặm để mưu làm việc, đều thuộc loại người tâm tư linh hoạt. Lúc này đây đầu hàng cũng thế mà không đầu hàng cũng thế, chỉ có cam đoan ẩn giấu được thân phận của mình mới là kế sách vẹn toàn tiến có thể công, lui có thể thủ. Đối phương chỉ ba ngày đã giải vây đồi Độc Long, nếu thật sự đánh tới Lương Sơn này, chẳng lẽ mình còn thật sự có thể tử chiến không lùi nữa sao?
Trên thực tế, những người lựa chọn xem chừng cũng đã là thai nghén mầm mống phản bối. Mà bản thân là một cá thể vô lực, bọn họ cũng chỉ có thể lén trở lại Lương Sơn trước một bước. Cho dù không làm chuyện gì xấu thì cũng có thể trước hết bố trí tốt cho người nhà của mình. Mà một khi bị chặn lại, ý thức được rằng khả năng cấp trên sẽ lấy bọn họ để khai đao, những người này cũng chỉ có thể liều mạng kêu oan, đồng thời kể lể lại sự tình đã trải qua trong chiến dịch đồi Độc Long, sự đáng sợ của đối phương và một chút tính toán bất đắc dĩ của mình.
- Chúng ta vẫn chưa phản bội Lương Sơn, chỉ có điều muốn trước tiên trở về mà thôi. Bên kia chỉ giở trò thôi, chúng ta không muốn bị nghi kỵ, chỉ đành phải vụng trộm trở về, nếu không thì còn có biện pháp nào chứ …
Những người này đều có bạn bè, người thân trên Lương Sơn. Vừa nói ra toàn bộ tình thế thì các huynh đệ, bạn tốt đương nhiên không có biện pháp thả bọn họ ra nhưng lại có thể hiểu được những gì bọn họ làm ở một chừng mực nào đó. Mà tới ngày hôm sau, nghe nói số huynh đệ vụng trộm trở về càng nhiều hơn nhưng số người bị chặn lại thì ngược lại ít hơn nhiều. Nghe nói nguyên nhân là do có một số đầu lĩnh trung cấp sinh lòng trắc ẩn vụng trộm thả cho đi.
Mà trong số hơn một ngàn người được thả, những người trước đó đã cẩn thận suy xét, lựa chọn lập trường, trở lại Lương Sơn nhìn thấy tình huống này lại càng hiểu rõ hơn: Chỉ khi thế cục càng loạn thì bọn họ mới có thể có đường sống. Bởi vậy họ đều vụng trộm kể lại hết sự tình và những lời đồn đại với những người xung quanh. Tần suất sự việc như vậy đang dần dần gia tăng.
Trong hai, ba ngày đầu tiên, sự tình phiền toái còn không dừng lại ở đó. Ở vùng Vạn Gia Lĩnh, Lương Sơn cho quân tốt vốn bị tụt lại phía sau được tập hợp lại và tù binh được thả ra ở hỗn tạp với nhau. Sau khi nhận thấy mình bị cách ly, lòng người cũng bắt đầu dao động. Rất nhiều người trong số họ vẫn còn trung thành với Lương Sơn nên mới chủ động đi tới khai báo, người nhà của bọn họ còn đang ở trên Lương Sơn, nhưng nếu bị cách ly như vậy, lại còn bị nghi kỵ thì tính là chuyện gì chứ! Mà càng nhiều quân tốt thực sự bị tụt lại trên đường sau đó mới tới được đây. Những binh lính đó chỉ cảm thấy mình vô tội, bắt đầu kêu oan. Trong số đó lại có nhiều kẻ muốn đục nước béo cò … Một người náo loạn lên sẽ có một kẻ coi người đó như huynh đệ bắt đầu nói chuyện. Sự tự giác hình thành vì sợ hãi lúc trước khi lên Lương Sơn lúc này đã hoàn toàn sụp đổ. Toàn bộ quá trình chỉ trong thời gian hai, ba ngày. Một số người đã thường xuyên thì thầm to nhỏ. Rốt cục có bao nhiêu người đã lén đầu hàng quan phủ? Khi nào thì quan binh đánh đến đây? Hàng xóm có thể cầm dao chém mình hay không?