Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 532 : Bá Đao lại cầu viện Kinh sư

Ngày đăng: 15:00 30/04/20


Tiếng chém giết vang ầm khắp nơi, tên bay từ trong rừng đi ra. Người trong giang hồ vì cứu Phương Thất Phật muốn đánh mà vội vàng không có sự chuẩn bị gì. Sau khi thất bại, liền nhanh chóng chạy tứ tán. Sau đó lại tập kết ở địa điểm ở vùng núi gần đó



Có lẽ vì để tránh trúng kế điệu hổ ly sơn. Người của quan phủ chỉ đuổi qua loa rồi lại rút về. Họ sửa sang đội ngũ, cứu trị người bệnh.



Người trong võ lâm tuy thuộc nhiều tầng lớp nhưng quan phủ lần này lại không phải quân đội mà là Bộ hình. Vùng gần châu huyện có không ít đầu mục có kinh nghiệm đều tham dự trong đó, chống lại nhân sĩ trong giang hồ không phải là quân đội thì sẽ không có tác dụng gì.



Trước sau con đường này cáng thương khiêng qua từng đoàn, cũng có người của giang hồ chết, một đám người đang thống kê lại thân phận của bọn họ. Trong mùi máu tanh thản nhiên, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn đi về hướng xe chở tù. Trong cuộc chiến đấu vừa rồi, đội ngũ tạm dừng ở ven đường bao vây xung quanh xe tù chở phạm nhân. Lúc này người trung niên kia lại nói:



- Có thể khởi hành rồi, đến trạm nghỉ phía trước thì lại nghỉ ngơi.



Đội ngũ bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.



Người trung niên kia mặc quan phục, dáng người thoạt nhìn tuy cao lớn nhưng hai gò má hơi gầy yếu, tuy nhiên sự gầy yếu này cũng không làm cho người ta có cảm giác y là kẻ yếu đuối. Chỉ có điều xương gò má hơi nhô ra, lúc hơi khẽ mím môi nhìn cũng dũng lực khôn khéo. Tóc của y không dài tuy có sửa sang lại nhưng vẫn có chút hơi rối. Trên tay y có cầm một thanh kiếm dài, quanh người còn đầy mùi máu tươi đi theo xe chở tù vừa rồi. Thỉnh thoảng lại nhìn người bị xiềng xích tay chân, xương tỳ bà bị móc sắt xuyên qua, đang ngồi giữa trong xe chở tù kia.



- Anh ta vẫn khỏe chứ?



Y hỏi người canh giữ bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào xe chở tù.



- Thưa tổng bộ đầu, nghịch tặc vẫn luôn nhìn bầu trời.



- Ồ!



Tổng bộ kia gật đầu:



- Giang hồ đồn đại, Phương Thất Phật không gì không làm được, biết xem tử vi cũng chẳng có gì to tát, Thiết mỗ rất hiếu kì, nhìn đã mấy ngày rồi, ngươi đã nhìn ra cái gì rồi sao?



Y nói lời này đương nhiên là nói với Phương Thất Phật ... xe chở tù nhân kêu cót két... Đi lên phía trước một lúc lâu, Phương Thất Phật mới mở trừng hai mắt:



- Thiết bộ đầu quá khen rồi, Phương mỗ đọc sách chưa được mấy quyền, đâu biết xem tử vi.Chỉ là muốn nhìn xem tương lai người ta sẽ đến được nơi nào mà thôi.



- Nghe ra Phật Soái cũng cam chịu số phận rồi.



Sắc mặt của Tổng bộ đầu họ Thiết lạnh lùng, đi song song với xe chở tù:



- Chỉ là đã cam chịu rồi, vì sao ngươi không tự sát? Đã bao nhiêu người chết vì ngươi rồi? Tay ngươi dù không thể dùng, công lực cũng không có, bớt chút thời gian cắn đầu lưỡi cũng không thành vấn đề đâu.



Lời của y không có nhịp điệu, không nghe ra có cảm tình trong đó, thần sắc của Phương Thất Phật cũng rất thản nhiên:



- Nghịch tặc Phương Thất Phật tự sát không thể cứ thế mà thành câm điếc được, Thiết bộ đầu là muốn truyền tin tức này ra cho mọi người? Nếu ta làm không sai, huynh đệ mà hai vị đầu mục bắt bên cạnh chính là thầy thuốc? Nếu như ngươi thực sự muốn đầu lưỡi của Phương mỗ thì hà tất phải tự đến chứ?



- Phật soái thật có con mắt tinh tường.



Thiết đầu mục chắp tay:



- Trước khi chưa đến Kinh thành, chính xác là chúng ta không muốn cho ngươi chết, đương nhiên thực ra chúng ta cũng muốn cho ngươi bị bọn họ cứu đi. Cứ như vậy, chúng ta muốn bao vây bằng hữu Tam Sơn Ngũ Nhạc sẽ đơn giản hơn nhiều. Chỉ có điều bọn họ cũng không hăng hái đi cướp xe lắm. Ta thấy chính là bọn họ không có cơ hội đắc thủ rồi.
Trần Phàm trả lời như thế, ánh mắt lại chú ý đến Lưu Tây Qua. Phương Bách Hoa ngẩn người ra một lúc rồi cũng gật đầu:



- Cũng được, ta biết cậu có chủ ý này, cậu tự đi xử lý đi. Thực ra... Nếu sư phụ cậu ở đây, có thể ông ta sẽ thích cậu bị cuốn vào chuyện đó.



Trần Phàm gật đầu đeo túi lên vai rồi xoay người đi:



- Lưu Tây Qua, muội có đi không?



Ánh mắt thiếu nữ ngơ ngác có hơi thất thần:



- Ta, ta không đi...



- Ta biết rồi!



Đáp án này không nằm ngoài dự kiến của Trần Phàm, y gật đầu quay người đi, cô gái đứng bên kia nói:



- Chuyện đã giải quyết xong rồi, có đi cũng chỉ khiến hắn thêm phiền phức mà thôi.



Trần Phàm quay lưng về phía bên này:



- Ta biết muội không muốn hắn thêm phiền toái, nhưng lúc đầu cho dù ngọn nguồn câu chuyện là thế nào thì hắn cũng còn thiếu nợ ta một mạng. Chuyện này ta làm không được, nhưng có lẽ hắn làm được, ta muốn hắn trả ân tình này... thực ra, nếu muội đi nói sẽ tốt hơn.



- Ta không đi.



Lưu Tây Qua lắc đầu.



Trần Phàm cười cười xoay người đi khỏi:



- Được rồi, ta đi trước xem Thiến nhi các ngươi thế nào...



Phương Bách Hoa nghe đến lúc này mới có thể cảm nhận được rốt cuộc người mà bọn họ là ai, nàng nhìn cô gái:



- Các ngươi nói... hắn làm gì ở kinh thành? Hắn có thể giúp cứu người sao?



Cô gái cúi đầu nhíu mày khó chịu:



- Ta, ta không thể nói được...



- Hư... được rồi...



Dưới ánh sao, gió đêm thổi qua. Phương Bách Hoa thở dài, thực ra nàng chẳng có ấn tượng gì với trượng phu của Lưu Tây Qua. Sau khi phá thành Hàng Châu, Ninh Nghị vì Bá Đao doanh mà thiết lập ra kế hoạch rút lui về Nam Cương. Sau đó lên kinh làm việc, việc này, sau khi Trần Phàm trở về Thanh Khê chỉ nói cho Phương Thất Phật, còn Phương Bách Hoa thì không biết. Nàng cũng không nghĩ rằng sẽ tìm được một người ó thể giải quyết được vấn đề cứu viện cho Phương Thất Phật. Theo nàng, cũng có thể Trần Phàm khi tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử, nhưng lúc này cũng không ôm hi vọng quá lớn. Kết quả có lẽ cũng không quan trọng như thế...



Cùng lúc đó, trong kinh thành, Ninh Nghị bị thành vợ và tiểu thiếp tàn nhẫn vứt bỏ, hắn cũng không chuyên tâm được cho kế hoạch kinh doanh, chuẩn bị cho việc tuyên tuyền tiếp theo của Trúc Kí.