Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 533 : Mùa xuân ấm áp, họ hàng bằng hữu gần xa

Ngày đăng: 15:00 30/04/20


Qua những ngày đầu tháng hai âm lịch này, những ngày đông lạnh lẽo dần qua đi, muôn vật tràn trề sức sống. Các hộ nông dân đã bắt đầu cày bừa chuẩn bị cho vụ xuân. Trong và ngoài thành Biện Lương càng thấy rõ được hơi thở ấm áp của nước sông được gió xuân đưa đi mọi nơi. Các chồi non trên cây lột xác, đóa hoa từ từ hé nở. Các hộ nông dân đã vào thành mua các loại nông cụ. Những đứa trẻ đi theo cha mẹ ra phố hơi thở của mùa xuân đã đến càng trở nên ấp áp...



Ngoài việc quan trọng là cày bừa cho vụ xuân ra, hai tháng này trong thành Biện Xuân còn có đại sự náo nhiệt hơn. Đó là vì kì thi mùa xuân năm nay sắp đến. Thi cử tại kinh thành chính là việc trọng đại vì nước mà chọn ra nhân tài, cứ ba năm một lần.



Nhưng quy tắc thi thường không nhất quán. Có lúc Hoàng đến cảm thấy thiếu người hoặc là văn đàn hưng thịnh. Võ triều một thế hệ hai năm, một năm một lần cũng không phải là chuyện lạ. Đặc biệt là sau khi định ra kế hoạch Bắc phạt, dù là thành công hay thất bại tương lai cũng đều phải cần dùng đến rất nhiều nhân tài. Mấy năm gần đầy việc chọn nhân sĩ cũng trở lên thường xuyên hơn.



Tuy rằng các quan viên của Lại Bộ rảnh rỗi đến mức làm cho đau đầu nhưng đối với Hoàng đến mà nói nhân tài thực sự có thể dùng được dù thế nào cũng là ít.



Vì kì thi mùa xuân đã đến gần, các thí sinh vào kinh ứng thi từ năm ngoái đã tụ tập lại, chẳng khác nào không khí tết vẫn còn đến tận bây giờ. Mọi tầng lớp, các học trò đến tham dự, có người thì tìm kiếm cơ hội để thể hiện tài năng, có người hoặc là đến chỗ của quan viên, văn hào quý phủ để đút lót mong được quan to ưu đã đã thành lệ thường.



Trên thực tế, tuy các cuộc thi quan trọng của thời hiện đại để tránh việc thiên vị chuyện mà không cho người châm bài biết được tên của thí sinh đó là điều đương nhiên. Nhưng thực tế thời Võ triều không dán bảng tên. Một thế hệ Đường triều, về tên của thí sinh đối với quan giám khảo chấm bài mà nói tất cả đều rõ rành. Cuộc thi càng nhiều lần kiểm tra, là học sinh bên trong phòng thi có nổi tiểng ở bên ngoài hay không, có khả năng chạy bài hay không … Thì xuất phát từ một ý nghĩa nào đó mà nói đây cũng là một cuộc kiểm tra thực tế với đối phương, về bối cảnh gia đình, dựa vào đó để tuyển chọn làm quan ,cũng là một lý do nhất định trong đó.



Sau đời đầu tiên của Võ triều thi cử bắt đầu dán bảng tên. Nhưng các thí sinh đến từ mọi nơi vẫn có thói quen như cũ mà không có thay đổi gì, dù sao cũng đã chạy bài có thể lúc lấy đề thi sẽ có tiền bối chỉ điểm. Còn cho dù là sau khi thi đậu những người này cũng vẫn những tác dụng to lớn. Còn những việc ồn ào huyên náo này cũng làm cho không khí thi cử trong thành Biện Lương sôi nổi hơn. Đối với những người thích những chuyện này thế này thì quả thực họ sẽ rất thích thú.



Trước và sau mùa xuân đều có những văn nhân, học tử chạy đến quý phủ Ninh Nghị tặng hành quyển, đến nhà thăm hỏi nhằm tìm được mối quan hệ nào đó từ nơi này.



Đặc biệt là những ngày trong tháng hai này, có mấy nhóm học sinh đến chỗ Ninh Nghị muốn được chỉ bảo về thơ ca. Cũng có kẻ đến cửa để chỉ trích việc làm của Ninh Nghị. Ví dụ như có một kẻ tên là Trần Đông, học sinh của Quốc Tử Giám sau khi đến thăm hỏi thì chỉ trích Ninh Nghị đã luồn cúi cho những kẻ đi buôn. Thân hữu dụng mà lại không thể vì nước mà dốc lực, uổng công đọc sách thánh hiền. Ninh Nghị nghe thấy mà đau đầu đuổi kẻ đó ra ngoài.



Cũng may là đối phương đã nói rồi chứ không lôi thôi lâu lắm. Gã Trần Đông này còn hơn Ninh Nghị mấy tuổi rất có tâm huyết. Là một trong những học sinh của trường Thái học Quốc Tử Giám. Tuy tài học không được coi là xuất chúng nhưng từ trước đến nay cũng được gọi là người có lực hiệu triệu đại diện cho những kẻ giàu có.



Khi Ninh Nghị nhắc đến với Nghiêu Tổ Niên, nghe nói Trần Đông kia thậm chí có vài lần soạn văn chửi rủa Thái Sư Thái Kinh không còn đương chức, thật sự là lực sĩ chân chính. Đương nhiên vận may thi cử còn kém một chút, danh khí có đấy, nhưng chưa bao giờ đỗ quan, có lẽ cũng là vì ảnh hưởng của Thái kinh bên kia.


- Mang về cho cậu ta xem, nhưng có vào đề thi hay không thì ta cũng không rõ, ngươi mang về đi để cậu ta ôn tập cho tốt.



Nói xong chuyện này ông ta lại nói tiếp với Ninh Nghị về chuyện cày bừa cho vụ xuân.



Ninh Nghị biết tính cách của Tần Tự Nguyên, ông không cần phải giúp chuyện này, bởi vì thực sự là chuyện quá nhỏ, căn bản là không cần ông phải ra tay. Những đề mục có thể ra đề này, đại khái là sau khi hắn nói chuyện với những quan viên khác mà suy đoán. Độ tin cậy hiển nhiên là hơn bên ngoài nhiều. Hôm nay sau khi trở về, tiện tay hắn đưa luôn xấp đề thi cho Tống Vĩnh Bình:



- Tần tướng bảo ta giao cho đệ, bảo đệ mấy ngày này phải nghỉ ngơi thật để tiện cho việc ôn tập. Còn phần này nữa, là Nghiêu Tổ Niên tiên sinh trong phủ tướng đoán đấy.



Đương nhiên là Tống Vĩnh Bình biết tên của Nghiêu Tổ Niên, hôm đó anh ta đến phủ thăm hỏi, vị lão nhân gia kia cũng ở đó. Sau khi biết anh ta là con của Tống Mậu, thậm chí còn nói mấy câu để cổ vũ anh ta.



Nhớ lại, lúc Tần Tự Nguyên bãi quan, phụ thân mình cũng có cho người đến thăm hỏi ông ta.



Tối hôm đó, Tống Vĩnh Bình cầm sách vở ra sân đọc tự nhiên nhớ đến chuyện này anh ta cười thản nhiên.



Đưa than cho người sưởi ấm trong ngày giá rét tốt hơn thêu hoa dệt gấm nhiều.



Thể diện của cha mình quả nhiên là hữu dụng. Trong chuyện này, tỷ phu hẳn là cũng được thơm lây. Dù sao cũng là người một nhà cho bọn họ thơm lây một chút cũng là chuyện đương nhiên … Vì thế sáng ngày hôm sau, anh ta và đám người Tô Văn Định, Tô Văn Phương nói chuyện lại càng hợp nhau hơn … Sau khi ăn sáng xong, Ninh Nghị và đám người Tống Vĩnh Bảo có chào nhau rồi đi đến Phàn Lâu. Biểu diễn ở hai toà Trúc Kí là vào mùng 6 và mùng 7. Hôm nay chắc chắn phải có Sư Sư cô nương đến phụ trách cùng biểu diễn. Hắn muốn đến Tần Phủ, xem xét xem Mật trinh ty có tin tức gì về chuyện Phương Thất Phật không.



Tuy là quyết định sau kì thi mùa xuân mới định chuyện của Trúc Kí. Nhưng phải mình còn phải mang con đi tìm mẹ nó, hẳn là không đợi được đến lúc Phương Thất Phật vào kinh. Nhưng ít ra đối với tình hình gần đây của đám Trần Phàm hắn cũng vẫn quan tâm. Bộ hình bên kia đã ra quyết định, một đường áp giải tù nhân sẽ gây sự chú ý cho bọn cướp tù, lôi kéo dần dần, một mẻ lưới mà bắt hết loạn đảng, nghe nói là hai vị Bộ đầu rất có kinh nghiệm sẽ phụ trách việc này. Dù thế nào thì hắn cũng hy vọng ít nhất là Trần Phàm không bị vùi lấp trong chuyện này mà mất đi tính mạng.



Đương nhiên, trong chuyện này chung quy lại là hắn cũng không thể có ảnh hưởng gì được. Ngoài việc quan sát tiến triển ra thì cũng không có cách nào khác …