Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 544 : Chuyện phiền toái
Ngày đăng: 15:00 30/04/20
Biện Lương, ngày mùng 6 tháng 2 năm Cảnh Hàn thứ 11.
Sau những cơn gió đông rít gào, thời tiết trong kinh thành bắt đầu ấm lên. Bên đường, cây cối đã đâm chồi nảy lộc, mấy con chim hót vang thỉnh thoảng lại vỗ cánh bay lên không trung. Đang là buổi sáng, ánh mặt trời đã lan tỏa sau các tầng mây, ánh nắng ấm áp. Trong Ninh phủ, đám người Tô Văn Định đã ăn sáng xong họ đang lần lượt đi ra.
Hiện giờ mấy việc của Tô gia mà những người kia đang phụ trách hầu như đều đã đi vào ổn định. Tô Văn Định tiếp quản một cửa hàng buôn vải của Tô gia mới mở ở kinh thành. Cũng vì mới đến mà căn bản là hãng buôn vẫn chưa có tiếng tăm. Tạm thời mở ra là tốt rồi, đương nhiên cũng là cơ hội để cho anh ta luyện tập.
Tô Văn Hưng quản việc vận hành của đại viện kia ở ngoại thành. Bởi lo đủ loại chuyện về cuộc sống, ăn uống, thưởng phạt của thợ thủ công, người làm thuê, người hầu … phần lớn vẫn là Ninh Nghị nắm trong tay, công việc y làm, cũng chính là thực thi công việc theo trình tự từng bước một.
Chuyện bên Tô Yến Bình tương đối nhiều, sản xuất than hoa sen kiểu mới, vận chuyển, tiêu thụ than. Hai xưởng này không to, bây giờ việc buôn bán lớn lại có liên quan đến Trúc Kí, phụ thuộc vào sự tồn tại của Trúc Kí, cũng vẫn do Ninh Nghị làm.
Y cũng là đang ở trong giai đoạn học tập, trông coi đồ đạc dựa theo sự dặn dò của Ninh Nghị mà làm, phát triển từ từ cũng sẽ được thôi.
Đi một mạch từ phương nam đến, cũng có mấy người khá thân cận với Tô gia.
Còn có Tô Văn Dục hiện đã lại quay về đồi Độc Long, quản lý doanh địa cải tạo của anh ta. Ngoài điều đó ra, những chưởng quầy, kế toán của Tô gia đi theo Đàn Nhi, thậm chí con cháu của bọn họ cũng có thể dùng được, lúc này đều đã được sắp xếp vào nhiều cương vị, bắt đầu làm việc và học tập.
Bình thường những người con cháu Tô gia này hay chơi bời lêu lổng. Còn nói đến tư chất bẩm sinh thực ra cũng chỉ bình thường mà thôi, giữa người với người thực ra cũng không kém hơn bao nhiêu. Nhưng chỉ cần có đủ cơ hội để dạy bảo, từng bước để họ quản lý công việc sẽ không thành vấn đề. Mà kinh nghiệm nhiều rồi, tự nhiên cũng sẽ thông minh và khôn khéo hơn. Về phần IQ Ninh Nghị lại càng tin tưởng chỉ cần sau khi tôi luyện sẽ thành kinh nghiệm.
Mấy tháng gần đây. Tuy là mấy người của Tô gia vẫn chưa thể coi là một mình đảm đương được công việc nhưng ít nhiều cũng đã tìm được phương pháp, khí chất điềm đạm hơn. Trong thời phong kiến, tuy nói không phải là không có người thông minh, nhưng đa số kiến thức cả đời họ không nhiều, sau khi bọn họ được Ninh Nghị thao luyện thực ra cũng bắt đầu có những người trẻ tuổi rất xuất sắc. Trong rất nhiều người nghèo khổ đã có những học sinh được đi học, thậm chí là vào kinh ứng thi, cả đời họ cũng khó có được phong thái như hiện nay.
- Lúc trước nghe nói trong Tô gia Lão thái công hậu đãi nhất là nhị biểu tỷ.
Bây giờ tách ra ở riêng rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra, lần này những người trẻ tuổi trong Tô gia được sử dụng phái đến Biện Lương chính là biểu thị một sự mong đợi bất ngờ của Lão thái công đối với nhị biểu tỷ.
Tống Vĩnh Bình người ta xuất thân quan lại lúc này lại không quá cảm thấy kinh ngạc về đám người Tô Văn Định. Lúc trước anh ta có nghe cha nói, đám trẻ của Tô gia cơ bản là không có người dựa vào. Tuy cũng có qua lại mấy lần nhưng lúc đó anh ta còn trẻ, đám người Tô Văn Định cũng còn trẻ cơ bản là không nhìn ra được gì.
Anh ta quay về chỗ ngồi, nói chuyện phiếm với người bên cạnh. Không lâu sau Trương Hi Liêm quay lại cau mày sau khi ngồi xuống, sắc mặt có vẻ kì lạ.
- Nhị tỷ phu ngươi … sao lại đắc tội với một nhân vật như thế … ?
- Ai?
- Hoa Hoa Thái Tuế Cao Mộc Ân …
Trương Hi Liêm nhăn mày lại sau khi nói ra cái tên này thấy Tống Vĩnh Bình có vẻ không hiểu liền bổ sung:
- Cao nha nội, con trai của đương kim Thái úy Cao Cầu.
Tống Vĩnh Bình ở đằng kia sửng sốt một lúc lâu.
Cùng lúc đó, bên ngoài Trúc Ký, nhiều người của Mật Trinh ti, bao gồm cả Chúc Bưu đều đang bận rộn một vài việc ở bên ngoài Trúc Ký để phục vụ cho buổi biểu diễn.
Ở một nơi nào đó của Biện Lương, dưới sự dẫn dắt của Văn Nhân Bất Nhị, hơn mười người đang đi đến một tiểu viện an tĩnh, vây kín.
Ninh Nghị đánh xe ngựa đi trên đường trong thành, chỉ chuyển qua hai con đường, hắn nói chuyện gì đó với Chúc Bưu bên cạnh. Ánh mắt của Chúc Bưu sắc bén, gật gật đầu.
Tia sáng xuyên qua cửa sổ, Trần Phàm ở trong phòng rót cho mình một chén nước, vừa mới cầm cốc lên thì dừng lại.
Hơn mười người của Mật Trinh ti rút đao nâng kiếm lên bay qua tường viện.