Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 545 : Hệ thống báo động trước

Ngày đăng: 15:00 30/04/20


Gió chiều thổi ấm áp, một đàn vịt bơi thong dong trên con sông nhỏ. Văn Nhân Bất Nhị từ chỗ nào đó đi qua bên này, làm động tác tay ra hiệu, người của Mật Trinh ti đánh xuống san.



Trong sân, có người rút đao.



- Người nào …



- Không được nhúc nhích!



- Cút …



Ầm một tiếng, có tiếng người chém giết.



Cùng lúc đó, Diệp Phàm ở trong phòng xoay chén nước ném về phía cửa sổ.



Chén sứ kia xoay tròn, trong nháy mắt đụng vào cửa sổ ầm ầm nổ tung.



Khoảnh khắc toàn bộ cửa sổ nổ tung, bóng người lao thẳng vào như con mãnh hổ, vung tới đầu tiên là một cây thương lớn sắc bén linh hoạt. Trần Phàm ngồi trong phòng nghiêng người né tránh, tiện tay kéo cái bàn gỗ bên tường, ngăn đường tiến của đối phương. Sau đó lại nhấc bàn gỗ gỗ lên thế tấn công của đối phương.



Trước kia ở trong quân Phương Lạp, Trần Phàm được xưng là Cương Mãnh.



Cho dù là Lưu Tây Qua có dốc sức vận đao, y cũng không bị rơi vào thế hạ phong.



Lúc này chỉ đỡ vài chiêu đều ẩn chứa nội lực mạnh mẽ như nước chảy, bàn gỗ kia không một tiếng động bay lên khỏi mặt đất cũng ẩn chứa một sức mạnh to lớn, cản đúng chỗ. Nhưng kẻ giết đến cũng là một cao thủ, cây đại thương trong tay chỉ thoáng bị ngăn cản sau đó lại tiếp tục tấn công mạnh mẽ về phía trước. Trần Phàm ở bên này đẩy cái bàn lên, cái bàn rắn chắc ở trên không trung bị ép cho nổ tung, bàn vẫn còn trên không trung thì hai người đã đấu được mấy chiêu rồi.



Rầm rầm rầm rầm, những tiếng nổ vang đó như gió bão, cái bàn gỗ bị đập nát trong không trung bắn về tứ phía. Hai người đấu với nhau thật ra cũng không cứng đối cứng ở một chỗ, đại thương kia linh hoạt sắc bén nhảy múa, sau đó bị Trần Phàm đến gần cướp lấy cây thương, đối phương phản đoạt lại, ra quyền, bên này vừa đỡ vừa chống, sau đó là song chưởng cùng đập mạnh ra ngăn cản thân thương của đối phương.



Lại một tiếng vang lớn nữa, người cầm thương đụng vào hai cánh cửa lớn bay ra ngoài, những mảnh nhỏ của chiếc bàn gỗ cũng bắn tung ra, người cầm thương lảo đảo thối lui năm sáu bước mới đứng vững, ván cửa bay ra thì nện lại càng xa hơn. Cái bóng của Trần Phàm như nước chảy mây trôi đụng vỡ cửa sổ lao ra, lăn vài vòng trên mặt đất một chút rồi nhảy lên.



- Ngươi muốn đi đâu?



Phịch một tiếng, có người cầm đao lao ra sân, chạy trên đường sau đó dừng lại.



- Ngươi muốn đi đâu?



Nỏ tiễn đối diện với y, người cầm nỏ là Văn Nhân Bất Nhị, còn bên cạnh Văn Nhân Bất Nhị lúc này ngoài cao thủ của Mật Trinh ti ra còn có mấy bộ khoái của nha môn. Người đàn ông cầm đao kia ngẩn người ra. Sau đó Văn Nhân Bất Nhị áp sát gã đến giữa sân.
- Ha ha.



Trần Phàm cuối cùng gật đầu cười, hai người cùng cười một trận. Trần Phàm vừa cười vừa nói:



- Vậy ngoài chuyện này ra, huynh có biện pháp gì có thể giúp ta cứu những khâm phạm của triều đình không? Chỉ là tiện tay thôi mà …



- Ha ha ha, nếu như khâm phạm của triều đình kia là Phương Thất Phật thì thật sự là một chút cũng không thể …



Trong phòng liên tục có tiếng cười.



Cùng lúc đó, trên tầng hai của Trúc Kí, Tống Vĩnh Bình vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của Ninh Nghị, trong lòng anh ta đang lo lắng. Vốn dĩ anh ta nghĩ là lần này đến sẽ giúp được nhị tỷ phu, ai ngờ nhị tỷ phu kia lại đi đắc tội với con trai của Cao thái úy? Loại chuyện đầy áp lực này tới rồi, nhị tỷ phu lại chạy ra ngoài xử lý những chuyện lông gà, vỏ tỏi làm gì chứ, nếu đến sớm một chút thì cũng có sự chuẩn bị.



Bởi trong lòng lo nghĩ như vậy nên trong đầu anh ta khó tránh khỏi nghĩ nếu như chuyện này xảy ra thật có lẽ cùng chỉ một mình giúp thôi. Hi vọng là với tấm thiếp của Hữu tướng phủ kia có thể cáo mượn oai hùm một chút, hù họa được Hoa Hoa thái tuế kia. Tuy là nghĩ kỹ cũng khó có thể xảy ra nhưng loại chuyện liên quan đến Thái úy, Tể tướng, e rằng Tô gia cũng chỉ có thể tự mình ra mặt mà thôi …



- Ha ha ha, nếu khâm phạm của triều đình là Phương Thất Phật thì thực là một chút khả năng cũng không có … Tiếng cười lại nối tiếp tiếng cười.



- … Ta nói thật đấy.



- Ồ, ta cũng nói thật mà … Ha ha …



- Ninh Nghị, lần này lên kinh, ta từng nghĩ, chỉ cần cứu sư phụ, ta có thế làm bất cứ chuyện gì.



- Ha ha, sau đó thì sao …



- Ta có thể cầu xin huynh, cũng có thể ép huynh …



- Nói như vậy là huynh đang uy hiếp ta?



- Nếu cần thì chắc chắn ta sẽ làm.



- … Huynh là ngày đầu tiên quen biết ta sao? Trần Phàm!



Bầu không khí trên bàn ăn trong một khắc đã trở nên ảm đạm vô cùng.