Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 560 : Chém giết yêu nhân Ma Giáo

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Sáng sớm gió mùa xuân thổi qua huyện Mộc Nguyên, nhiều đám mây nhẹ phiêu lãng trên bầu trời, cách khá xa có thể thấy ánh nắng mặt trời chiếu xuống thị trấn Hạ Tiểu, tầng mây dọc theo ánh nắng chạy qua thị trấn.



Ăn xong bữa sáng, Ninh Nghị và Đàn Nhi tản bộ bên bờ sông, người đi theo cũng không nhiều, đây được coi là thời gian riêng tư của hai vợ chồng. Khúc mắc ân tình trước đó lúc này xem như đã được cởi bỏ, sau đó hai vợ chồng đều sẽ quay lại Giang Ninh, tế những người nhà đã chết trong sự kiện Lương Sơn. Nhưng trên thực tế, lần ở chung này cũng sẽ không nhiều, thứ nhất bởi vì chuyện tình cảm của Ninh Nghị vẫn còn có chút phiền phức, hai vợ chồng sẽ không đồng hành nam hạ, thứ hai là bởi vì tình huống Phương Thất Phật phía nam, một hai ngày nay chắc chắn có biến hóa, khó có thể đưa ra quyết định nên làm thế nào.



Chẳng qua, chỉ cần giữa vợ chồng hiểu nhau, thì những vấn đề này chung quy không coi là quá phức tạp.



- Chuyện lần này vốn tưởng rằng hai vị tổng bộ đầu đại nhân phải qua một thời gian nữa mới động thủ, ai ngờ lại sớm như vậy, sợ là mấy đại tộc cũng đều đã xuất động không ít người rồi... Thế cục loạn như thế, tướng công định chỉ đứng nhìn thôi sao?



Đi dọc theo bờ sông, Tô Đàn Nhi mở miệng hỏi với đầy vẻ lo lắng. Nàng chấp chưởng gia đình và phụ trách việc buôn vải, tuy là nữ tử, nhưng cũng là người rất quyết đoán, chẳng qua là không mấy giao tiếp xã giao với những người ở tầng lớp cấp cao mà thôi, nhưng lần này đằng sau các sự kiện đều có liên quan đến Thiếu sư vương phủ, bao gồm cả mấy đại tộc Thái, Hàn, Tả, Tề tại kinh thành, nàng tin tưởng Ninh Nghị nhưng đồng thời cũng lo lắng cho hắn cũng điều là bình thường.



Ninh Nghị đương nhiên cũng hiểu điều này, trên thực tế, nếu không có chuyện lần này, xác thực bản thân hắn nợ nhân tình với Trần Phàm, Lưu Tây Qua, cho dù là liên lụy đến người nhà, với tính cách của Tô Đàn Nhi, sợ rằng sẽ lựa chọn né tránh, tốt nhất là không dính líu gì đến một chút nào.



- Cho nên ta cũng lo lắng chuyện này.



Ninh Nghị gật đầu:



- Trước khi chưa nắm rõ thế cục, ta cũng không xác định được mình nên làm gì, tuy rằng mình có quyền giám sát nhất định đối với Mật trinh ti, nhưng lần này dính dáng quá sâu, bọn họ tạm thời còn chưa có triển khai vũ khí có tính sát thương quy mô lớn gì, tùy tiện nhúng tay vào chỉ sợ sẽ khiến nhiều người tức giận...



Lúc này Đàn Nhi đang được Ninh Nghị cầm tay đi dạo về phía trước, bèn nhíu mày:



- Quy mô lớn...tính sát thương... vũ khí?



-Á, nói đùa thôi.



Đàn Nhi bặm môi, lườm Ninh Nghị, cười nói:



- Giờ là lúc nào rồi mà tướng công còn cười đùa được, vị Tây Qua cô nương kia, sợ là đang bị người ta đuổi giết đấy...



- Ta cũng không có cách nào...



Về tin tức của Phương Thất Phật phía nam, trên thực tế sáng hôm nay mới truyền tới. Lúc Tần Tự Nguyên phục tướng, chức năng của Mật Trinh ti đang đình trệ lại một lần nữa từ từ khôi phục, nhưng nghiệp vụ của cảnh nội triều Vũ thực tế pha tạp khó phân, thà nói điều khiển nắm giữ hệ thống điều tra về vương quyền, thì nói rằng là phối hợp bắc phạt, là tư binh thủ hạ của hữu tướng phủ thì hợp lý hơn.



Dù sao lúc này trong chính đàn triều Vũ các nhân vật có thực quyền đông đảo, hơn nữa kinh tế phát đạt, mấy đại gia tộc cấu kết cùng với thế lực quan trường vô cùng rắc rối khó gỡ. Hiện nay toàn bộ suy tính của Thánh thượng cũng là làm tiền đề cho bắc phạt, mới vừa rồi Thánh Thượng bắt đầu dùng phái chủ chiến Lý cương, để ông ta tiếp tục làm phụ tướng cho Tần Tự Nguyên hiện đang có danh tiếng và thủ đoạn lợi hại, đồng thời Thánh Thượng còn ngầm đồng ý sự tồn tại của Mật Trinh ti, nếu không như vậy, chỉ riêng trước đây các đại thương hộ làm buôn bán với Liêu quốc và có những lợi ích dây dưa đều đủ khiến cho tướng lệnh không được vượt ra khỏi kinh thành. Dù là đám người Đồng Quán có thể lĩnh binh bắc phạt, phương diện hậu cần cũng nhất định rối tinh rối mù.



Vì nguyên nhân đó, lúc Mật Trinh ti bắt đầu lại một lần nữa hoạt động trở lại, công việc nhiệm vụ càng lúc càng nhiều, cũng không phải là giữ gìn ổn định và hòa bình, mà chính là đả kích nhị tướng tại triều đường, các loại kẻ thù chính trị tại địa phương. Tuy rằng Ninh Nghị tham dự vào các chuyện tại Hàng Châu, Lương Sơn. nhưng trên thực tế đều do Mật Trinh ti là chủ nghiệp.



Lục lâm hào kiệt, đạo tặc phỉ khấu, nhiễu loạn mà bọn chúng gây trên thực tế thậm chí không bằng một vị quan viên âm thầm tại kinh thành phản đối bắc phạt, sự bằng mặt không bằng lòng đối với tướng lệnh đã tạo nên sức ảnh hưởng lớn. Câu nói "Hiệp chi đại giả vi quốc vi dân" (Người có tinh thần nghĩa hiệp là người vì nước vì dân) ở hậu thế tuy rằng nhìn rất hứng thú, nhưng trên thực tế, suy xét đến việc thống lình điều khiển, độ khó của sự huấn luyện, chi phí sử dụng thành phẩm, lục lâm hào kiệt kiêu ngạo bất tuân này trên thực tế căn bản không thể sử dụng tốt bằng nông dân bình thường, Tần Tự Nguyên không coi trọng Chu Đồng, cũng không phải bởi vì tầm mắt ông độc đáo, trên thực tế là đều có đạo lý riêng.



Bởi vậy trong Mật Trinh tì, việc có liên quan đến giám sát lục lâm nhất chiếm tỷ lệ không nhiều lắm, triều đình trên nguyên tắc không quan tâm việc sống chết của những người này. Ngay từ đầu là Kỷ Khôn khi xử lý những tin tức liên quan đến những người đó thì chỉ xem một cách qua loa, lúc Ninh Nghị gia nhập vào, tuy rằng nói là vô dụng, nhưng trên thực tế đại bộ phận đều chuyển giao cho Ninh Nghị. Những thứ mà Ninh Nghị làm này từ trước đến nay vẫn bị đám người Tần Tự Nguyên coi là cổ quái, họ luôn tiếc nuối vì cho rằng hắn làm việc không đàng hoàng, sau đó Ninh Nghị lại chỉ tham dự vào một vài vụ việc vụn vặt ít liên quan đến kế hoạch chung thì lại càng tiếc sâu sắc hơn.



Đương nhiên dù sao cũng là quân tử chi giao, giữa đây đó không có danh phận thầy trò, vài lần nói, Tần Tự Nguyên cũng không nhắc đến nhiều nữa, đối với lục lâm thì ông thể hiện ý tứ "ngươi thích chơi thì cứ chơi". Từ đó về sau toàn bộ tin tức liên quan đến lục lâm thì đều được chuyển đến chỗ Ninh Nghị.



Chẳng qua lúc này dù sao cũng không phải là hậu thế, tin tức truyền đến vô cùng có hạn, lúc Ninh Nghị tới Mộc Nguyên, rất nhiều tin tức sẽ tới kinh thành trước rồi mới đến Mộc Nguyên. Ninh Nghị cố ý cho người chặn đón ở trên đường, sáng sớm hôm nay thì biết được tin tức Thiết Thiên Ưng, Phi Tông Hiểu đã sớm phát động, suất lĩnh thủ hạ đại phá tàn quân của Phương Bách Hoa. Bên Phương Bách Hoa tử thương thảm trọng, vẫn chưa biểu hiện ra ưu thế tụ tập của võ lâm cao thủ, đã chứng minh bên này ít nhất cũng xuất động lực lượng ngang bằng.



Nhân thủ bên Mật Trinh ti an bài thiếu, tin tức truyền đến cũng chỉ đại khái, Ninh Nghị khó có thể lý giải được toàn bộ tình thế. Chỉ có thể suy đoán, với thế lực dẫn đầu là Vương phủ, hoặc là mấy gia tộc nào đó, rốt cuộc đã xuất ra một đòn sấm sét. Lúc những người này giao thủ, Mật Trinh ti nói là quyền phụ trách giám sát, nhưng trên thực tế lại không dám nhúng vào.



Lúc sáng sớm xem xong tin tức, hắn thoáng trầm mặc, sau đó ăn cháo, chơi đùa với con trai, thần sắc vẫn như thường, nhưng Tô Đàn Nhi hiểu rõ trong lòng phu quân đầy tâm sự, lúc này nàng nói, cũng là nỗi sầu lo mà trong lòng hắn đang lo lắng. Hai người đi dạo bên sông một lúc, Ninh Nghị thật ra cũng không giấu diếm chuyện này:



- Có một số người, ta thật sự mong muốn họ sống tốt, nhưng...gió đến gió đi,mây tụ mây tan, việc gì cũng không thể toại nguyện cho con người được, cũng đều là số mệnh cả, nhưng chắc là không xảy ra chuyện gì, Trần Phàm bọn họ rất lợi hại...



Lúc này nói giản đơn, nhưng trên thực tế ý tứ lại rất nặng nề. Hai người ở bên bờ sông, Đàn Nhi hai tay ôm tay hắn, không nói gì. Sau một lát, nàng lại lộ ra dáng vẻ tươi cười nhu hòa, thở dài, Ninh Nghị cũng vuốt vuốt mu bàn tay nàng.


Nếu như là người có trí nhớ đặc biệt tốt, và từng có một thời gian ở trong quân Phương Lạp thì đây chính là có cơ hội có thể nhận ra họ, chín con ngựa trước mặt trên cơ bản là một đội ngũ có thân phận khá đặc biệt ở trong quân Phương Lạp trước đây, mà đội ngũ này trên danh nghĩa là dưới trướng Phương Bách Hoa, tên gọi là Hắc Linh vệ, năm xưa được thành lập nên bởi hơn một trăm tinh nhuệ nhất thuộc Quân pháp đội dưới trướng Phương Bách Hoa, hôm nay có thể tụ tập cũng chỉ có mấy người này. Bởi khi nhận được tin tức, mấy người đang bí mật hoạt động ở phía nam nhanh chóng lên phía bắc, mong muốn có thể đúng lúc vượt qua đám người Phương Bách Hoa, mang đến hy vọng cho các nàng, lúc này mấy người đang ở trong mưa lao băng băng, ai cũng không biết rốt cuộc có thể vượt qua hay không, hay là đã để vuột cơ hội tốt này. Mà ngay lúc đang vòng qua một khúc rẽ lầy lộ, xuất hiện vài lữ nhân mặc áo tơi đột nhiên đón đầu ở ngay phía trước.



Trong chín người, công tử phú gia cầm đầu đột ngột kéo cương ngựa, mà cũng ngay trong nháy mắt, lữ nhân mặc áo tới phía trước chậm rãi tách ra.



Ánh đao chém ra, giống như tuyết thâm nhập vào trong màn mưa to.



Soẹt soẹt vài cái, thân mình tuấn mã bắn phụt máu tươi trên không trung từng mảng lớn tựa như đám mây đỏ, công tử phú gia xuất đao tại không trung, giao thủ hai chiêu với người nọ, sau đó đột nhiên bị đánh bay ra ngoài. Cũng bởi vì tốc độ của tuấn mã quá nhanh, người nọ lúc xuất đao vẫn chưa vung chém, mà là một thế Thiếp Sơn Kháo nhìn bề ngoài vô cùng hời hợt nhưng trên thực tế lại cương mãnh vô cùng, đem chém đứt đôi con ngựa và công tử phú gia kia thì bị bắn ra ngoài. Áo tơi bị đánh trúng, từng chiếc lá dựng thẳng như kiếm, sau đó là tiếng thu hồi xôn xao.



Thi thể tuấn mã bay ra các nơi, máu tươi thấm với nước mưa, phú gia công tử bị đánh bay ra ngoài trong vũng lầy lội cách ba trượng, khó nhọc đứng lên, hai người đứng hai bên đường đều giương cung bạt kiếm, sau đó, trong mưa to, nghe người trên người khoác áo tơi không chút hỉ nộ quát to:



- An Tích Phúc.



Thân hình công tử phú gia dính nước bùn, lúc đứng thẳng, thân thể lảo đảo vài cái, mất một lát mới gật đầu:



- Vương Dần...Vương thượng thư... Vì sao?



Người bên kia im lặng chốc lát. thở dài:



- Ta cũng không ngờ...nhưng ngươi nên biết, việc đến nước này. không còn quan tâm gì nữa...



Dưới trướng Phương Lạp, Thượng thư Vương Dần văn võ song toàn, y tuy rằng xuất thủ không nhiều, nhưng trong mắt của nhiều người lành nghề, y thậm chí còn đáng sợ hơn so với đám người Thạch Bảo, Ti Hành Phương, Lệ Thiên Nhuận, Đặng Nguyên Giác. Sau khi Phương Lạp chết, y đã biến mất ngay trước mắt mọi người, nhưng lúc này lần thứ hai y xuất hiện lại chắn ở trên đường, bất luận nội tình trong đó thế nào, cụ thể ý nghĩa thật sự là gì, không ai còn lòng dạ nào quan tâm đến nữa. An Tích Phúc gật đầu, lát sau, lại gật đầu, bật cười:



- Ha ha ha ha ...ha ha ha ha...



Trong mưa to, sắc mặt An Tích Phúc tái nhợt, tiếng cười vô cùng bi thương, sau đó đột nhiên rút kiếm, nhắm về phía Vương Dần.

Mộc Nguyên.



Lúc Ninh Nghị qua tìm Chúc Bưu, hơn hai mươi người bên kia đang kiểm tra binh khí, cung nỏ trên tay, thời đại này cung nỏ giống như vật cấm là súng ống thời hậu thế, quân đội bình thường cũng không thể lấy được, nhưng vũ khí trên tay mọi người lại có lực sát thương cực lớn, Ninh Nghị đại khái nói một chút về mục đích nam hạ lần này.



-...Có liên quan đến tình huống, chúng ta còn phải đến Xung Bình thì mới biết được cụ thể, nhưng lúc này có khả năng liên quan đến dư nghiệt Ma ni giáo, là một trận đánh ác liệt, các ngươi đã được rèn luyện một thời gian như vậy rồi, tuy rằng võ nghệ đều được nâng cao, nhưng tất cả mọi người không ai được có sơ suất. Bao gồm cả Chúc Bưu nữa, ta biết ngươi sớm đã muốn tìm cao thủ để so chiêu, sẽ có cơ hội...



Nghe hắn nhắc đến Chúc Bưu, tất cả mọi người đều cười. Ninh Nghị lại giơ tay ra hiệu.



- Ta không phải nói đùa gì cả. Ngoài ra, yêu nhân Ma giáo thủ đoạn độc ác, âm hiểm giảo hoạt, kẻ nào cũng đáng giết, một khi xác định lần này là bọn chúng tham dự, ta đây cũng nhắc nhở các ngươi, đối phó những kẻ gian tà tiểu nhân, không cần phải nói đạo nghĩa giang hồ với chúng, chúng ta là quan, chúng là tặc, nhớ rõ cho ta rồi chứ!



Rõ.



Mọi người hiên ngang lẫm liệt, cùng hô lớn.



-Tốt, nhớ kỹ là tốt.



Ninh Nghị chuyển ngữ khí ôn hòa hơn, cầm cung nỏ trên tay, sau đó bỗng nhiên như nhớ ra gì đó:



- Đúng rồi, còn nữa, lần này đi không được đả thảo kinh xà, không được gọi ta là Ninh Nghị nữa.



Hắn suy nghĩ một chút:



- Bất kể là ai hỏi...ta tên là Thành Chu Hải nhé.



Trái ngược lại với phía nam mưa to ngoài trăm dặm, Mộc Nguyên ánh nắng chan hòa qua kẽ mây chiếu xuống nhân gian. Không lâu sau, dưới bầu trời có mấy xe ngựa rời khỏi thị trấn nhỏ, đi ra gồm hơn hai mươi người, cùng chạy về phía nam....