Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 561 : Tro tàn (1)

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


(1)

Trên khúc cong của con đường giữa cơn mưa lớn, mưa tóe lên lầy lội, khi An Tích Phúc đột nhiên xông về phía Vương Dần, tám kỵ phía sau An Tích Phúc cũng đột ngột thúc ngựa, lao như điên xung phong liều chết về phía người của Vương Dần.



Hắc Linh vệ là Quân pháp đội thủ hạ của Phương Bách Hoa, đồng thời cũng là một bộ phận tinh nhuệ nhất trong quân Vĩnh Lạc. Khi Vĩnh Lạc triều hoàn toàn sụp đổ, tám người này đều đi theo An Tích Phúc để làm việc, bản thân cũng từng trải qua trăm trận chiến, tính cách cứng cỏi mạnh mẽ, thân thủ cực giỏi, đặc biệt là thủ đoạn ẩu đả trên chiến trận có hiệu suất cao.



Về phần bản thân An Tích Phúc thì rất được Phương Bách Hoa coi trọng, cũng là người có tính cách kiên nghị quả quyết. Luận võ nghệ, tuy rằng gã không phải là kỳ tài ngút trời sánh bằng Lưu Tây Qua, Trần Phàm, nhưng so với "Giang Nam thập nhị thần" thì cũng không hề kém, trong giới lục lâm giang hồ thì gã cũng là người trẻ tuổi nổi bật, khiếm khuyết duy nhất có lẽ chính là tuổi tác mà thôi.



Tuy nhiên, khi gặp Vương Dần tại chỗ này thì hết thảy đều không có ý nghĩa gì nữa.



Nếu như nói trong lục lâm An Tích Phúc là xuất sắc, thì Vương Dần lại là một trong những người đang trên đỉnh cao nhất rồi. Cũng bởi vì điều này, khi An Tích Phúc liều chết xông lên, y chỉ một tay cầm kiếm, chém ra màn mưa. Song phương chênh lệch quá lớn, trong bóng người xông giết lên, An Tích Phúc vốn còn chạy như điên nhưng ngay lập tức liền bị bức bách nhanh chóng biến thành thủ thế, lúc kiếm thế vừa vung lên tại không trung, người mặc áo tơi mới khẽ cử động một chút.



Trong mưa to, Vương Dần thuận tay xuất kiếm, tựa như một cảnh quan nghệ thuật vô cùng hoa mỹ, nước mưa bị ép dừng ngay tại không trung trong giây lát, hình thành một đường ánh nước thẳng tắp bắn ra xa hơn vài mét mới dừng lại, mưa lớn như thể được chém ra từng đạo ánh nước hình quạt, làm cho người khác nhìn thấy ánh nước kia đều không kìm nổi phải né tránh, bởi nếu bị hạt nước ngầm ẩn chứa sát khí mạnh mẽ kia bắn trúng lên người chẳng khác nào bị trúng kiếm quang mà chết.



An Tích Phúc xuất ra một kiếm phải dừng lại, lúc ra chiêu thứ hai, thân hình chật vật lui ra, đập sang bên cạnh mới tránh thoát được một chiêu sắc bén kia. Một gã Hắc Linh vệ mãnh liệt nhào về phía trước, cánh tay Vương Dần khẽ động, người nọ lập tức bị chém đứt đoạn trong mưa, đao gãy, tay đứt, máu tươi bay đầy trời, xoáy lại trong mưa to rồi đột ngột bị áp chế, Vương Dần tiến tới chỗ An Tích Phúc, lại một kiếm, đánh bay An Tích Phúc.



Năm đó những người tụ nghĩa dưới trướng Thánh Công hiện giờ đã không còn nhiều nữa.



Y vẫn tiếp tục bước đi trong mưa, vừa nói:



- Tuy rằng ngươi thật sự không thuộc nhóm chúng ta, nhưng ta cũng không muốn mình sẽ chính tay giết ngươi. Chỉ có điều vật trên tay ngươi lại có tác dụng với ta, lấy ra đi, ta sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.



Tham sống sợ chết, phản chủ cầu vinh. Vương Dần, bọn họ năm đó đã nhìn lầm ngươi rồi.



Việc không thể thành, chỉ có thể buông tay, An Tích Phúc, cách làm của ta không cần phải giải thích với ngươi, ngươi chỉ cần biết hiện tại



-Vương Dần.



Vương Dần còn chưa dứt lời, một thanh âm đã lọt vào tai y. Chữ "Vương" kia dường như còn ở rất xa, nhưng giờ "Dần" thì đã xuất hiện ngay sau đó. Tiếng xuất hiện trước khi đến, đây là tác phong quang minh lỗi lạc của cao thủ giang hồ, cũng là trong khoảnh khắc Vương Dần xoay người lại, một người như đã tồn tại trước đó từ trong mưa bạo phát mở ra, sát ý mãnh liệt cuồn cuộn đến.

Bóng người kia ở trên đường chạy như điên nhanh chóng tới gần không gây ra chút động tình thiên địa nào, nhanh như tia chớp, Thiền trượng múa dựng lên, trên không trung bọt nước tóe lên như vòi nước, hai bóng người đột ngột lao vào nhau.



Giao thủ phút chốc, nước mưa bị bức mở, ngay sau đó, Vương Dần nhảy vọt ra sau ra khỏi vòng chiến mấy trượng. Khi y đứng lại, áo tơi trên người đã bị phá rách,rơi xuống mặt đất dưới màn mưa, hai tay y đã cầm hai thanh trường kiếm, một thanh đang được nâng lên, một thanh được tay nắm chặt, mà người bên kia vừa giao thủ với y là một người đàn ông khôi ngô, vung múa thiền trượng, rồi đột ngột khựng lại, mũ rộng trên đầu ông ta bị trường kiếm chém vỡ, sau đó cũng được lấy ném xuống, lộ ra đôi mắt không giận tự uy. Đó là một hán tử mặt dài có bộ râu quai nón dưới cằm, nhưng bất luận là tóc hay râu cũng không dài.




Cái gì mà "Ma Phật Đà" Lâm Ác Thiện, ngươi thật là béo nha, không hợp làm chuyện theo dõi này, hay là ngươi xẻo bớt thịt trên người mình xuống đi.



Tây Qua vặn tay, giọng nói khàn khàn thô lỗ:



Hơn nữa thân pháp cũng chẳng cao minh chút nào, có tránh cũng không thể tránh khỏi quyền pháp của ta được.



Phương Thư Thường thì nói:



Ngoài ra, mở miệng thì nói nhà chồng người ta, chẳng có giáo dục gì cả.



Ba người châm chọc khiêu khích, nhưng Lâm Ác Thiện vẫn mỉm cười, vẻ như không chút nào để ý:



Ba chữ Lâm Ác Thiện chính là tên lúc còn trẻ sử dụng, hiện giờ không đáng nhắc đến. Một ngày trước, ta đã sai người gửi thiệp khiêu chiến với Chu Đồng rồi, hiện giờ ta sử dụng tên chính của mình là Lâm Tông Ngô. Nay đến đây, tuy rằng không phải có ý tốt gì, chẳng qua là muốn gặp hậu nhân của Lưu Đại Bưu, chào hỏi một câu thôi.



Lão nói tới đây, Phương Thư Thường trề môi dài ra, Tiền Lạc Ninh thì liếc nhìn Phương Thư Thường, hai người cùng phì cười, đầy vẻ trào phúng. Nhưng Lâm Ác Thiện vẫn còn tiếp tục nói.



- Thiên Nam Bá Đao không hổ là nhất đại tông sư, năm xưa ta không bằng hắn đấy. Mà năm xưa đại tỷ cũng từng nói, nếu muốn soán quyền Lưu Đại Bưu, Phương Lạp, ít nhất ta phải rèn luyện mười năm nữa. Nhân kiệt một đời như thế, là chí hướng của lòng ta, khi Đại sư tỷ năm xưa bảo ta bày kế giết Lưu Đại Bưu, trong lòng ta vẫn có chút tiếc nuối đấy.



Ngươi nói cái gì!?



Nói xong câu đó, bầu không khí đột nhiên thay đổi!



Thiếu nữ cắn chặt răng, nắm chặt chuôi đao, gằn từng chữ một, trong mắt tràn ngập tơ máu, bắt đầu đò ngầu lên.



Lâm Ác Thiện chắp tay sau lưng, nhìn bên này, khẽ cười cười. Ngoại hiệu năm xưa của lão là "Ma Phật đà", vừa có mặt "Ma", vừa có tướng "Phật đà", hiện giờ trong vẻ tươi cười của gương mặt tròn vo này đầy bình tĩnh, lại mang theo chút nhã nhặn, phối hợp với bầu không khí lạnh băng càng gợi nên một sự quỷ dị không thể diễn tả được.



- Lão mập kia. Ngươi lặp lại lần nữa đi!



Tây Qua hơi khom người, đao nhọn trầm xuống, ánh mắt đỏ ngầu và hàm răng run rẩy, khí huyết vận chuyển đã tới cực điểm, thân hình cùng đã tràn ngập khí tức hung bạo đáng sợ, nhìn như một con dã thú đáng sợ sẽ bất kỳ lúc nào nhào đến đối phương, dùng răng nanh xé nát đối phương!