Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 567 : Tro tàn (kết)

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Từ buổi tối ngày mười sáu tháng hai này bắt đầu, toàn bộ khu vực xung quanh đồi Tứ Bình đều không hẹn mà cùng bắt đầu xảy ra.



Lúc trước đám người Phàn Trọng từng nói, đối với việc đuổi bắt đám người Phương Bách Hoa, trong hai ba ngày sẽ có kết quả. Nhưng trên thực tế, thời gian hai ba ngày này là để chỉ thời gian đám người Phương Bách Hoa không có bất cứ động tĩnh gì, bị người ta truy băt bức đến tuyệt lộ, không còn chỗ nào để rời đi. Nhưng hiển nhiên chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút, sẽ chẳng có ai thật sự chờ đến khi rơi vào đường cùng mới đi phản kháng.



Cùng với thời gian qua đi, bất kể là Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu hay là Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện, đều một bên dốc toàn lực tìm kiếm tung tích của đám người Phương Bách Hoa, một mặt khác lại càng ngày càng đề cao lòng cảnh giác, đợi ứng phó với lần tấn công cuối cùng của đối phương.



Mà trong buổi tối hôm đó, đám người Đặng Nguyên Giác, An Tích Phúc suất lĩnh mấy chục tàn binh, đột nhiên dừng việc đi về phía đông nam, đã châm ngòi cho tất cả.



Trong mấy ngày sự việc bùng nổ đến nay, Đặng Nguyên Giác và An Tích Phúc trên thực tế là một lực lượng thu hút sự chú ý khắp nơi. Trong hai ngày bọn họ xuất hiện, ở nơi hoàn toàn vẫn chưa nắm bắt được phương hướng hành động của bọn họ này, trước tiên đến phóng hỏa, cứu không ít phỉ tặc đơn lẻ khắp nơi đang bị áp giải lên phía bắc, đây rõ ràng là âm mưu không thể bỏ qua.



Trong sự việc lần nay, những kẻ cầm đầu thoạt nhìn là khiến người ta nghĩ ngay đến bè phái của Phương Bách Hoa muốn cứu Phương Thất Phật. Nhưng trên thực tế, đám người này chẳng quan là có liên quan đến thể diện của kinh thành, tiền đồ thăng quan tiến chức của Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu, cũng như tượng trưng cho sự diệt vong của triều đại Vĩnh Lạc. Nói một cách tương đối, những sổ sách mà An Tích Phúc mang theo này có cạn hệ trực tiếp đến lợi ích mà mấy gia tộc có thể nhận được bất cứ gia tộc nào cũng muốn đoạt lấy cuốn sổ này, đầu tiên có thể đảm bảo bản thân không bị kẻ khác đâm thọt sau lưng; còn chuyện có đem đao đi không chế kẻ khác để đạt lấy lợi ích hay không, chẳng qua còn phải xem tâm tình ra sao đã.



Thiết Thiên Ưng cũng tốt, Tông Phi Hiểu cũng được mà Tư Không Nam cũng vậy, xem ra đều có thủ hạ của riêng mình, trên thực tế còn có ít nhiều một vài đại gia tộc chống lưng. An Tích Phúc lúc này tỏ ra muốn đi lên phía bắc, đó rõ ràng là thái độ không muốn sống nữa, nhưng mạng y cũng đâu phải chuyện nhỏ, giả sử trước khi chết nộp ra sổ sách, y thậm chí không cần suy xét việc nộp cho ai, cuối vẫn có thể dẫn đến một hồi đại loạn.
Toàn bộ thế cục hiện giờ giống như đang đánh một ván cờ, tuy rằng rất nhiều tin tức khác nhau được quy tụ lại, nhưng đại cục cũng đã tương đối định hình, tin tức khiến y phải ngạc nhiên co bản là không có. Cho dù không lâu trước Điền Lực đã đến đây báo cáo chuyện Thành Chu Hải của Mật Trinh ti trên thực tế chính là một trong những cao thủ siêu đẳng đó chẳng qua càng chứng tỏ Mật Trinh ti coi trọng chuyện này. Nhưng hai chục người trong thế cục này thì cũng chẳng có được bao nhiêu tác dụng.



Quả thật xem ra, trên bàn cờ này, người quyết định đại thế là lực lượng từ ba phía Bản thân mình một phía đại diện cho Hình bộ, Tư Không Nam một phía đại diện cho tàn quân Ma Ni giáo, cùng với đàm người Phương Bách Hoa, Đặng Nguyên Giác đang phải trốn chạy. Mặc dù nếu nói đến những người khác, thể tạo thành thế lực thứ tư, nhưng bởi vì quá tản mạn thì cũng không thể liên kết được thành một khối thống nhất.

Sau khi nhận định được như vậy, một mặt là một thế cục không thể thuc đẩy, điều chỉnh được, một mặt khác y lại không ngừng tự hỏi xem, biết đâu có khả năng nào mà y chưa từng tính đến. Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, vẫn luôn tồn tại một khả năng là đám người Phương Bách Hoa trốn vào sâu trong núi, thế cục trước mắt vẫn có khả năng đảo ngược, Luôn duy trì một tia bất an mơ hồ trong lòng cũng là một thói quen của y.



Người xung quanh ra ra vào vào, khi một tin tức mới truyền đến, liền có một nhận định mới được bổ sung thêm vào hệ thống suy luận, một mệnh lệnh mới lại đơn giản được truyền ra ngoài. Lúc này sắc trời đã tối, thuộc hạ ra ra vào vào trong lều trướng đều không ít. Khi y phát ra mệnh lệnh yêu cầu huyện lệnh phụ cận tập trung tất cả trai tráng dũng mãnh, bảo vệ, đề phòng vùng phụ cận, lại có một tin tức tình báo được đưa đến.

- Báo, có tin tức từ kinh thành truyền đến.



- Những người được triệu tập phải canh giữ liên tục đến sáng mai mới được giải tán, nhớ là không được tùy tiện triệu tập người trong thôn, mỗi một người đều phải có ít nhất một người quen biết, mỗi một người đều phải biết coi sự dẫn dắt của sai nha như được bậc cha bậc chú dẫn dắt, để tránh cho đám phỉ tặc chà trộn vào Lúc này có rất nhiều người đến báo tin, nhưng người báo tin từ kinh thành ít nhiều cũng khiến Thiết Thiên Ưng coi trọng, chỉ là sau khi tiếp nhận qua những thứ này, lòng cảnh giác mới tạm thời buông lỏng: - Dư Tam, ngươi ngươi có chuyện gì, mau nói.



Người đến từ kinh thành rất nhanh đưa đến một món đồ, chính là tư liệu của Thành Chu Hải trong phủ tướng quân, nhưng trong tình huống này, dù đã xác định thân phận của đối phương nên cũng không còn quá cần thiết nữa. Y vừa mở ra, vừa nghe các thủ hạ xung quanh báo cáo, trong đầu vẫn không ngừng tổng hợp tin tức, ánh mắt đột ngột nheo lại.