Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 568 : Người của Ma Ni giáo đều phải chết
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Truyện thay đổi người dịch cũng như nguồn nên thứ tự chương sẽ có thay đổi, sự thay đổi này chuẩn với bản gốc hơn, nội dung truyện không mất đi sự liền lạc. ACE yên tâm
Thánh nữ Ma Ni giáo Tư Không Nam, cũng từng là cao thủ cấp tông sư khởi danh cùng "Thiết Tí Bàng" Chu Đồng, trong lúc này không biết có bao nhiêu phần là vì Ma Ni giáo mà đến, chuyện này khó mà nói rõ được. Dù sao cũng đã ẩn nấp hơn mười năm, trước đó bà ta cũng không dám tùy tiện ra tay với đám người Phương Bách Hoa, mãi đến lần xuất động quy mô lớn này thì mới từ phía sau giết đến, mọi người mới có thể cảm nhận sự đáng sợ của bà ta.
Trận biến loạn đánh đến giờ này, những người có võ thuật kém một chút, kỳ thật hơn phân nửa đã bị đào thải. Những người còn lại nếu lạc trên giang hồ, ít nhiều đều có thể coi là chuẩn nhất lưu cao thủ, nhưng lúc này ai nấy đều mệt mỏi, thân mang thương tích, hai cao thủ xông lên, liền bị đối phương bêu đầu, đủ để thấy được công lực đáng sợ của bà ta, thậm chí so sánh với Lâm Ác Thiện hay Chu Đồng, cũng không thua kém là bao.
Chỉ có đám người Phương Thất Phật, Phương Bách Hoa mới có thể hiểu rõ, một Tư Không Nam mà mười năm trước bị Phương Thất Phật, Phương Lạp liên thủ đánh bại lúc này tuổi cũng đã lục tuần.
Bóng dáng giống như quỷ mị tu la đột nhiên lao tới đó, một tay dùng chưởng, một tay dùng đoản đao, trong nháy mắt lao đến đám người từ phía sau. Võ học của Ma Ni giáo cao thâm, bà ta xuất thủ vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt, lại ẩn chứa sự kiên định và cương mãnh mà dường như không cách nào phá nổi. Sau khi giết chết hai người vừa lao đến, thân ảnh kia nhanh như bổ sóng giết nhập vào đám người. Kể cả cao thủ xung quanh dù đã có chuẩn bị, nếu không phải là mất mạng khi giao thủ, thì cũng bị đánh cho lui lại, mãi đến khi Đặng Nguyên Giác múa thiền trượng đến viện hộ, mới giống như sóng lớn đánh lên đá ngầm. Sau mấy hồi giao thủ, Tư Không Nam lại giống như quỷ mị lách qua, rồi lại phát động công kích với kẻ khác lần nữa, Đặng Nguyên Giác thế công trầm ổn, viện hộ xung quanh, vừa đánh vừa lui.
Tiếng chém giết sôi sục từ xa kéo dài đến đây, một đường chém qua rừng cây, đám người Lâm Ác Thiện, Vương Nan Đà cũng đã đuổi tới, ở giữa còn có Tông Phi Hiểu dẫn dắt nhóm cao thủ, vài kẻ lục lâm nổi danh cũng đuổi tới, chờ thời cơ ra tay.
Xa hơn một chút, phần lớn đám người tham gia vẫn đang vây đuổi.
Đội ngũ xếp hàng dài, rồi những cây đuốc, thẳng tiến theo hướng trong núi.
Lúc này trong cuộc chiến, Trần Phàm cũng đã để người bên cạnh gã cõng Phương Thất Phật chạy trước, còn gã hộ viện phía sau. Gã từng học về mười tám món binh khí, công phu quyền cước rất vững, nhưng gã vẫn che giấu võ nghệ hung mãnh nhất của mình, đó là song đao. Giang hồ đồn thổi, song đao khán tấu. Trong cục diện hỗn loạn này, khi gã múa song đao rồi lao tới, dường như đã dậy lên một trận gió xoáy.
Ở một chỗ khác, đại thương của Phương Bách Hoa như rồng, tuy là phụ nữ, nhưng trong lúc múa hồng thương lại giống như một cỗ máy giết người trong chiến trường, khí thế giống như lưỡi mác của kỵ binh quét ngang tám phương. Mà trong đó, Bảo Quang Như Lai Đạng Nguyên Giác cầm trượng như núi, mạnh bậc nhất, khi thiền trượng múa may, cũng chỉ có Lâm Ác Thiện và Vương Nan Đà và một vài người nữa là có thể chống lại được.
Trong số những người truy sát, chỉ có hai người Tư Không Nam và Lâm Ác Thiện là có thể đạt tới cấp tông sư sánh vai với Chu Đồng, hoặc chỉ có Phương Thất Phật khi chưa từng bị thương mới có thể chống đỡ với bọn chúng.
Ngoài ra còn có kẻ khi vừa gặp Trần Phàm liền đỏ mắt khát máu như Vương Nan Đà, hay Tông Phi Hiểu từ bên cạnh đuổi tới, ngoài ra còn có vài nhân sĩ lục lâm lẻ tẻ đến đây vì mục đích nào đó, nhiều ít gì cũng có chút danh tiếng trong võ lâm, còn có cả kẻ lập lại một hình tượng mới như Ác Kiêu Thôn Vân, trong trận thế này, số người tham gia thật sự đều có thể đè bẹp đám người Phương Bách Hoa bên này.
Đám người Phương Bách Hoa phải khó khăn lắm mới có thể ngăn trở được phía sau, hai bên một bên đuổi, một bên trốn chạy, nhưng vẫn có kẻ bị lạc đội hoặc là bị ám khí bắn trúng, bị thương rơi vào trong tay đám truy binh đang cuồn cuộn truy đuổi đến.
Máu tươi lan ra, mùi vị của cái chết cũng tăng dần, khi sắp sửa xông ra khỏi cánh rừng đó, thân hình Tư Không Nam lay động với tốc độ chạy vô cùng nhanh, một chưởng chụp được kẻ phía trước, cao thủ kia chém loạn đao ra, nhưng đao thế chưa tới thì phịch một tiếng, não đã vỡ nát ra giống như quả dưa hấu. Tư Không Nam bay vút lên, một giây không ngừng, vậy mà trong khoảnh khắc bước ra khỏi rừng cây, đã có mấy ánh đao trong bóng đêm chém tới phía bà ta!
Sát ý lạnh như băng, trong thời gian không tưởng đã có thể hạ xuống!
Phương hướng mà mấy ánh đao kia chém tới không giống nhau, nhưng bất kể là thời cơ, tốc độ, phối hợp đều không chê vào đâu được. Trong nháy mắt, Tư Không Nam gần như tưởng rằng bản thân đã trúng bẫy mà đại tông sư bày ra, nhưng lập tức, có một bóng dáng xuất hiện trên đầu ả.
Đó là bóng dáng một người người đàn ông trung niên khôi ngô cao lớn, vào nhiều năm trước nhìn có vẻ lỗ mãng hào phóng, trên thực tế trong mắt luôn có sự anh minh. Trong giây phút ánh đao tụ hợp, giống như lưỡi đao khổng lồ được người đàn ông kia rút ra, chém một đao về phía ả, gió cũng gào thét, sát ý che phủ cả bầu trời.
Lâm Ác Thiền hét một tiếng to, vang vọng bầu trời đêm.
- Xử hắn!
Trong đám người có kẻ hét lớn.
Tông Phi Hiểu Giận dữ nói:
- Tâm Ma, ngươi dámmm!
- Chôn bọn chúng đi.
Lâm Ác Thiện lao về phía Đặng Nguyên Giác, nhân ảnh hùng dũng, có người cũng nhào về phía này, tốc độ vô cùng nhanh, lại có Thôn Vân hòa thượng mặc bộ áo cà sa trên người, và cả Tư Không Nam cũng nhìn thoáng qua bên đó, cuối cùng quyết định phải giết Phương Thất Phật trước. Đường núi bên kia, có người buông cây đuốc đi đốt cái gì đó.
Lông tơ dựng thẳng lên trong nháy mắt, có thanh âm gì đó chìm ngập, nuốt lấy Thôn Vân hòa thượng còn đang chạy vội, rồi đột nhiên, có một ánh đạo quang gào thét vượt qua người ông ta, và Tư Không Nam ở phía sau.
Một tiếng nổ vang lên trong đêm tối giống như tiếng sấm rền, ánh lửa cũng theo đó bùng cháy lên, quả cầu lửa bay qua trăm mét nhanh chóng nổ tung giữa đám người, trúng vào một tên cao thủ là thủ hạ của Tư Không Nam, thân thể kẻ đó trực tiếp bị nổ tung, bên cạnh là một tên đồng bọn bị đánh bay ra ngoài. Tiếng vang quanh quẩn, ánh lửa loang lổ, người bên cạnh cũng lao đao lảo đảo.
Trên ghế tựa ở đầu đường đằng kia, lỗ tai của Ninh Nghị cũng bị âm thanh đó ảnh hưởng, hắn híp mắt, bộ mặt nhăn nhó bịt lấy lỗ tai, bên cạnh đó, ống pháo được chế tạo từ du mộc đã thoát khỏi sức ép của hòn đá, mãi đến lúc nó bay lên bầu trời, Ninh Nghị quay đầu nhòm lên, ống du mộc đó đã rơi xuống, đập vào bốn con ngựa, khiến chúng nằm lăn trên mặt đất. Sau khi đứng dậy thì loạng quạng chạy trốn.
Ninh Nghị phất tay chỉ, cũng không biết người bên cạnh có nghe được hay không:
- Ghi lại hiệu quả, hạ cửa tiếp theo.
Sức công phá của đợt pháo này quả là lớn, khiến cho tất cả mọi người không nói ra lời, chiến mã hí loạn, kẻ bị đánh ngã bắt đầu đứng lên:
- Oanh Thiên Lôi?
- Yêu thuật...
Đám người còn đang chém giết bỗng trở nên hỗn loạn, lúc này đám người Hình bộ tụ tập trên sườn núi, bộ hạ của Tư Không Nam, Lâm Ác Thiền tụ tập trong sơn đạo, phần lớn lục lâm cao thủ rải rác khắp nơi, thậm chí cả Tư Không Nam lẫn Lâm Ác Thiện cũng tụ tập trong đó, cục diện dường như đã được xác định, đám người Phương Bách Hoa giờ chỉ còn lại ba mươi người, lúc này tình hình đã trở nên rõ ràng hơn.
Sự hiện hữu của Tâm Ma Ninh Nghị trong thời điểm này, rốt cục hóa thành những âm ảnh dày đặc, đè xuống dưới, đem mọi người đặt vào thế giằng co trên võ đài.