Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 581 : Cầu đạo gốc ngọn, lấy gì chiến đấu
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Giá cả lương thực ba lượng hoặc ba mươi lượng, một mùa đông chết năm vạn người hay mười vạn người, đối với kinh thành hay địa phương vẫn là con số quá mức xa vời rồi.
Sau khi Lý Tần rời khỏi, trong kinh thành mưa thu đổ dài, chẳng qua trận mưa thu này cũng không ngăn cản được bầu không khí náo nhiệt vui mừng, các buổi tụ hội và thịnh yến được tổ chức thường xuyên, trong bất chợt làm cho người ta có một ảo giác như chưa từng có một hạt mưa nào chạm mặt đất. Việc Quách Dược Sư bắt sống A Lỗ Thái Sư, lục soát lấy được tín vật cùng đại ấn của Liêu Thái Tông Gia Luật Đức Quang đang lan truyền sôi sùng sục tại kinh thành. Dân chúng trong kinh thành nghị luận liên tục về tin tức liên quan đến trận chiến thắng khải hoàn, về hiến tù binh, lại nghĩ đến hiện tại chúng ta có phải là thiên hạ vô địch rồi hay không, rồi hạ thông điệp với nước Kim lúc nào thì thu hồi toàn bộ mười sáu châu.... Trong bầu không khí như vậy, tại Hữu tướng phủ cũng liên tục bày các buổi yến tiệc, một hai bữa tiệc trong đó còn mời các quan lớn kinh thành như Thái Thái sư, Đồng Xu Mật, Vương Phủ, Lương Sư Thành, Lý Cương vô cùng náo nhiệt.
Về phương diện khác, kinh thành vào lúc này bắn pháo hoa khắp nơi, buôn bán thịnh vượng, trong Phàn lâu vô cùng bận rộn, Ninh Nghị vốn định hẹn gặp Lý Sư Sư, nhưng lại cứ lần lữa kéo dài, chủ yếu cũng bởi vì đó không phải là việc gấp, sau lại nghe nói Sư Sư cô nương đang bôn ba trong vụ án oan tại thanh lâu kinh thành.
Nghe nói là trong thanh lâu kinh thành có một vị hoa khôi tên là Đồng Thư Nhi, trước đây có tình cảm với một tài tử nhà nghèo, thường thường bán thân để lấy tiền trợ cấp cho đối phương, nuôi đối phương ăn học, sau khi tài tử nhà nghèo đó làm quan thì đoạn tuyệt tình cảm với Đồng Thư Nhi. Đây vốn cũng là một câu chuyện phụ tình hết sức bình thường quen thuộc, nhưng gần đây Đồng Thư Nhi tiếp khách đã gặp phải một Lại Bộ Viên ngoại tính cách tàn bạo, chẳng biết vì sao lỡ tay đánh chết nàng. Khi Thanh lâu cầu xin vị quan là tình nhân cũ của Đồng Thư Nhi ra mặt giúp thì mới biết đối phương là kẻ phụ tâm, mà bên kia, vị Lại Bộ Viên ngoại kia vì dựa vào quan hệ rộng rãi mà đã chối đẩy trách nhiệm. Câu chuyện lập tức trở nên sôi sục, ồn ào, hành vi của hai viên quan kia đều khiến nhiều người giận giữ, một nhóm nữ tử thanh lâu đến nha môn cáo trạng, đông đảo văn nhân tài tử cũng tham gia trong đó, soạn công văn khiển trách hai vị quan viên kia, trong lúc nhất thời đã trở thành đề tài câu chuyện bàn tán trong kinh thành.
Kinh thành là nơi luôn luôn có đủ loại câu chuyện được tam sao thất bản, những câu chuyện vì phong lưu mà dẫn đến bị kịch luôn dễ dàng chạm đến nhân tính nhất, khiến người ta đồng cảm nhất. Trong bầu không khí náo động phồn hoa, đám người Ninh Nghị bắt đầu hành động, nhưng không phải chiêng trống rùm beng mà là âm thầm làm việc tựa như những bóng ma xã hội.
Tần Tự Nguyên qua lại thận trọng với đám người Thái Kinh, từ ý nghĩa nào đó đã chứng minh họ đã được đối phương cho phép, nhưng sự cho phép này thật ra không có ý nghĩa gì, người cầm lái hoặc là người phát ngôn của các đại gia tộc cho là như thế. Tần Tự Nguyên nhiều lắm là chỉ cần đánh tiếng với một số người như: "Đối với vấn đề giá cả lương thực, ta muốn nhúng tay vào, kế tiếp là có đắc tội gì không, phiền lòng ai không?". Sau khi trao đổi qua, song phương ở bên ngoài thì vẫn giữ giao tình, thắng bại thật sự còn phải xem bản lĩnh của cấp dưới làm việc thế nào.
Hầu như vào lúc Lý Tần rời đi, đám người Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh hòa thượng cũng rời khỏi kinh thành, bắt đầu cuộc hành trình du thuyết tứ phương. Tần Tự Nguyên sớm cũng đã gửi thư về phía nam, chuyển cáo toàn bộ kế hoạch cho Khang Hiền. Mà Ninh Nghị lại tập trung mười tám chiếc xe ngựa của Trúc Ký tứ phương lại, sau đó phát đi các nơi.
Thời gian lúc này gần ngày mười lăm tháng tám.
Ngày mười ba tháng tám, cách Biện Lương một trăm năm mươi dặm, huyện Hoành.
- Tình huống cơ bản chính là như tại hạ vừa nói, những địa phương Hà Đông, Hoài Nam đều thiếu lương thực, thiếu rất nhiều, cho nên lần này mới do Hữu tướng phủ đứng ra làm chuyện này. Thành thật mà nói, Hầu viên ngoại chỉ cần có thể xuất ra lương thực, xuất ra nhân lực, tới địa phương qua tay, giá cả của nhóm lương thực đầu tiên chí ít tăng gấp bội, chính là mong muốn giá cả của địa phương giảm xuống, để cho một số người có con đường sống
Trong phòng tiếp khách của địa chỉ họ Hầu, người đang nói chuyện còn khá trẻ, nhưng lời nói thái độ hết sức chân thành hai tay hơi tạo thành chữ thập, bên kia Lão viên ngoại gật gật đầu, nhấp một ngụm trà.
- ... Đông chủ của chúng ta là người thiện tâm, cũng biết Hầu viên ngoại cũng là người thiện tâm, đền chùa các thôn, sửa đường tạo cầu ở những nơi phụ cận đều có tên Hầu Viên ngoại, bởi vậy mới sai tại hạ đến đây. Bên Phương Tế Phương viên ngoại ở kinh thành hắn là ông cũng biết, khi ông ta nghe nói tình huống nơi nơi gặp họa, lập tức quyên góp lương thực, bán giá thấp về các địa phương, phát miễn phí, nhưng ông chủ chúng ta nói, như vậy không được, như vậy sẽ không làm cho giá cả giảm xuống được, đạo lý trong đó, tin tưởng Hầu viên ngoại cũng hiểu, đó là lý do để người làm ăn chân chính đi làm, quan phủ mới định ra mấy lộ tuyến là như vậy...
Thanh niên nói xong lấy ra một tấm địa đồ:
Trần sư gia đi theo muốn nói lại thôi. Lý Tần nhìn nhìn một lúc, cuối cùng khô khốc mở miệng, bảo hộ vệ giỏi đánh đấm cầm thuốc trị thương đi xuống trị liệu cho cô bé, lập tức thu hút sự chú ý của những người chung quanh.
Lý Tần ngồi ở đó, nhớ lại màn đối thoại với Ninh Nghị lúc sắp đầu rời khỏi kinh thành.
- Lần này đi giúp nạn thiên tai, Lập Hằng muốn đi phía nam hay là phương bắc?
- Ta không đi, đó là chuyện của các ngươi, ta ở lại kinh thành
- Ồ, Lập Hằng hiểu việc này nhất, cũng nên ở lại tọa trấn
- Cũng không hẳn, mà là đành phải nhắm mắt làm ngơ.
- Cái gì?
- Bởi vì...
Y nhớ lúc đó Ninh Nghị có dừng lại một lúc lâu mới tiếp tục nói.
- Bởi vì... nơi mà người đi qua sẽ gặp rất nhiều người, ngươi vì thấy bọn họ sống sót mà tiếp tục đi. Nhưng nếu trong khoảnh khắc ngươi dừng lại, ngươi sẽ hiểu, rất nhiều người trong bọn họ tiếp theo sẽ bị đói chết, chắc chắn...bsẽ có nhiều người... ngươi thấy bất lực...
Lúc đó, y nghe vậy chỉ thở dài, nhưng lúc này rồi, y mới hiểu ý nghĩa lời nói của Ninh Nghị.
Y nhìn ra ngoài một lúc, Trần sư gia bảo y không nên xuống xe, sợ sẽ gây nhiễu loạn nhưng rốt cuộc y vẫn đi xuống, nhìn tiểu cô nương đã được băng bó ở đầu kia, lén thả hai chiếc bánh màn thầu vào trong áo của cô bé, sau đó quay lại xe. Giờ khắc này, y đã hiểu ý nghĩa một vài thứ.
Sau đó, xe ngựa lại lọc cọc khởi hành chạy vào trong thành.