Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 582 : Những lời dị nghị, cố hữu nghi ngờ
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Sau khi bận rộn với tết Trung thu, nha hoàn mới đưa lên bản danh sách quà tặng, Lý Sư Sư nhìn một lần, trong lúc vô tình tìm được lễ vật mà Ninh Nghị đã tặng, lúc này nàng mới nhớ tới việc hai người cũng đã một thời gian không gặp nhau rồi.
Nàng kêu nha hoàn tìm lễ vật ra, đó là một bức họa, vẽ về trung thu trăng tròn, tác giả vẽ bức tranh tên là Đường Chỉ Quy, chính là một họa gia nổi tiếng về tranh sơn thủy trăm năm trước, nếu vậy bức tranh này đáng giá không ít tiền. Nhưng Sư Sư chỉ nhìn thoáng qua, sau đó sai nha hoàn thu lại.
Một bức tranh đáng tiền, không có nghĩa là trong đó chứa đựng nhiều tâm ý, đặc biệt là phụ nữ lại vô cùng mẫn cảm với chuyện này. Nghĩ đến đây, nàng cũng cảm thấy có chút gì đó oán trách Ninh Nghị.
Ngày tết trung thu, Phàn Lâu làm ăn cũng rất tốt, nàng dự định sẽ tham gia cuộc tụ hội Thi Từ, những người khách muốn đến nói chuyện tâm sự cũng rất nhiều. Hoa khôi của Thanh Quan nhân, thì sẽ không phải ngủ cùng khách, chủ yếu là để thêm thanh sắc cho những đại tiệc lớn, còn nếu một mình tụ hội, cũng khiến cho người ta có một hai canh giờ thanh tịnh thoải mái.
Gặp một người là mất một hai canh giờ, còn nếu tham gia một cuộc hội hợp thời gian lại càng kéo dài hơn. Trong kinh thành, số người nàng không muốn đắc tội hay không thể đắc tội là không ít, cho dù có phân tách bản thân ra làm hai thì cũng không đủ. Còn thời gian rảnh rỗi, hoặc thời gian có thể đi ra ngoài nàng đều để tâm đến vụ án của Đồng Thư Nhi, cũng có lúc sẽ đi đến phủ Khai Phong để hỏi thăm về tình hình vụ án, có lúc lại đến gặp mấy tỷ muội có liên quan đến vụ án. Mấy người đó cũng không phải là người của Phàn Lâu, nhưng lần này họ đều có chung một thù với Yên Hoa Hành Nghiệp, Sư Sư tuy không phận sự, nhưng trong đó, nàng cũng bỏ ra không ít công sức.
Một nữ tử thanh lâu muốn bày tỏ thái độ, đương nhiên là không thể kháng nghị bằng cách giơ bài tử mà tụ tập đầy đường, đó là con đường chết. Các nàng chỉ có thể thông qua đủ loại "bằng hữu" để biểu thị sự bất mãn, trong số những người này có cả những kẻ làm quan quyền quý, có cả thân hào, cũng có cả danh sĩ phong lưu nữa.
Sau một khoảng thời gian ồn ào huyên náo, đối với vụ án mạng của Đồng Thư Nhi, áp lực của bên phủ doãn Khai Phong cũng không hề nhỏ, mặt khác, tên hung thủ Lại Bộ viên ngoại kia cũng có chút quan hệ, y cũng đã làm nhiều cách, đưa tiền, tặng lễ vật đều có. Theo sau đó có Thanh Lưu đứng ra nói, nữ tử thanh lâu dám can thiệp tới án mạng của triều đình, áp chế ý dân, nên nhất định phải dạy cho bọn nàng một bài học. Đám người Sư Sư tất nhiên là không hề sợ phải đối diện với đám quan lớn, bọn họ tỏ ra mềm yếu khóc lóc kể lể với đám quan kia, rồi sau đó đám văn sĩ lại lén viết văn để lưu truyền đi, yêu cầu xử tội Lại Bộ viên ngoại đó, sau đó phải khiến kẻ đã phụ lòng và bỏ rơi Đồng Thư Nhi phải chịu nhục nhã. Hai bên hiện giờ vẫn đấu đá giằng co, hơn nữa theo sự quan sát của những người bên ngoài, tên Lại Bộ viên ngoại kia phân nửa là không trốn được tội.
Đối với chuyện như thế này, vốn dĩ đám người Sư Sư cũng không cần đến phủ Khai Phong để chờ phán xét án, nhưng đến lúc tiến hành thẩm tra, vẫn khiến Sư Sư cảm thấy có chút thoải mái hơn. Cuối cùng các nàng cũng có thể làm tốt được chuyện này, tất cả mọi người đều giúp đỡ, thì mới có được kết quả như vậy, tuy rằng phủ Khai Phong vẫn lần nữa kéo dài thời gian phán xét, nhưng cuối cùng vẫn không thể bao che được chuyện này!
Mà đến lúc này, mới có thể thấy được ai mới là bằng hữu thực sự. Sau khi biết được nàng có liên quan đến vụ án của Đồng Thư Nhi, không ít tài tử quen biết nàng trước kia đã đến, hỗ trợ làm việc này việc nọ, nghĩ kế, một số người làm sai dịch ở nha môn cũng bày tỏ sự oán giận, chắc hẳn cũng muốn đẩy nhanh thời gian phán tội tên Lại Bộ viên ngoại kia. Tuy nhiên lúc này Ninh Nghị lại không hề đến, khiến mỗi khi nhớ đến, nàng lại thấy có chút không vui.
Đương nhiên, nàng biết rằng Ninh Nghị cũng đã đến đây hai lần, lần nào cũng trùng vào lúc nàng có việc, sau khi được nha hoàn thông báo, thì đối phương cũng đã đi rồi. Chuyện này thể hiện có chút không thành ý cho lắm; Nếu ta không rảnh thì ngươi có thể chờ mà. Mặt khác, khi nàng đang gặp khách một mình thì tất nhiên là không có cách nào để ra ngoài được, nếu khi đó đang tham gia hội thơ ở nơi nào đó, dựa vào thân phận đại tài tử của hắn, nếu thật sự là muốn vào thì có kẻ nào dám ngăn cản kia chứ? Thật giống như mấy bài thơ keo kiệt của hắn vậy.
Ngày đó khi mà hai người còn chưa quá thân quen, nàng nhiều ít cũng cảm thấy tính cách của Ninh Nghị khá cổ quái, đến nửa năm nay khi mà hai người cũng thường xuyên gặp nhau, thì dường như nàng cũng đã quen với tính cách cổ quái của hắn rồi. Dạo này hắn chỉ luôn lo nghĩ đến chuyện kinh doanh buôn bán, mỗi một bài thơ đều muốn cầm đi để phục vụ cho một chi nhánh của Trúc Ký. Sư Sư vốn chưa từng thấy một tài tử mà lại "keo kiệt" với thơ từ như vậy, những bài thơ của hắn "chân thực" quá khiến người ta cũng không nỡ ngừng đọc, nhưng tới cuối cùng, chỉ có thể cảm thấy dường như hắn quá "lười" đối với việc sáng tác thơ này thì phải.
Mọi người đều là bằng hữu, mà đây cũng không được coi là tính cách gì đó khiến người ta chịu không nổi, sau khi quen thuộc rồi lại cảm thấy có chút thú vị. Ngày bình thường khi mà Ninh Nghị còn đang bận rộn, chuyện gặp rồi chào hỏi vài câu sau đó đi, Sư Sư cũng thấy không có gì lạ cả, bởi vì tính tình nàng vốn rộng rãi, chỉ có chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, đối phương lại không hề tham gia giúp đỡ, khiến nàng cảm thấy có chút oán giận.
Không lâu sau đó, nỗi oán giận này lại tăng lên một chút.
Đó là hai ngày sau trung thu, Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong đến đây thăm nàng, so sánh một chút, phần tâm ý này dường như lại thực sự khiến Sư Sư cảm thấy có chút ấm áp. Kỳ thật Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong đều làm quan ở kinh thành, tuy rằng chỉ là quan nhỏ, song trong đám quan viên, những vị quan ở kinh thành là được tôn trọng nhất, người bên ngoài có muốn làm cũng không đến lượt, tuy nhiên do ngày thường Sư Sư quen tiếp xúc với những vị quan có địa vị cao, nên đối với thân phận của hai người này tình cảm cũng chỉ nằm trong phạm vi bạn thưở nhỏ mà thôi, khi nói đến Ninh Nghị, Trần Tư Phong lắc lắc đầu:
- Tên Lập Hằng này, dường như là xem trọng tiền bạc quá rồi...
Trong hai người, Trần Tư Phong rất có ngạo khí, Vu Hòa Trung thì đỡ hơn một chút, nhưng đối với những gì Ninh Nghị đã làm, hai người đều không có cách nào lý giải nổi. Sau đó hai người lại nhắc đến một chuyện khác:
- Nghe nói, hai bên Nam Bắc hiện giờ đang rơi vào tình trạng thiếu lương thực
- Giá gạo thì tăng quá cao, tuy nhiên, gần đây Trúc Ký lại liên tiếp đi thu mua gạo...
Hắn thở dài, thật ra cho dù con số năm ngàn hay đến một vạn thạch lương thực này cũng không hẳn là nhiều lắm, nhưng để tính toán đầy đủ ra thì cũng không dễ.
Dựa vào tình hình hiện giờ, số ruộng đất hiện giờ mà Vũ triều có được, đại khái là được khoảng một trăm cân, thì còn phải phân đi cho các tá điền, địa chủ, thật ra nếu là hơn một nửa thạch, thì những địa chủ mà trong nhà có khoảng một vạn mẫu đất, thì một năm có thể thu được 600 thạch lương thực, cho dù là có ăn nhiều đến đâu thì cũng không hết được, có khi trữ đến hàng vài năm, những địa chủ mà có đến hàng ngàn mẫu đấy, nếu lấy ra khoảng một ngàn thạch thì cũng không phải là chuyện gì to tát.
Trên thực tế, tuy rằng hiện giờ Vũ triều buôn bán phát đạt nhưng chỉ trong phạm vi các tỉnh, có một tình huống thường xuyên xuất hiện chính là: Trong số những đại địa chủ này, ít nhất có một nửa là không bán lương thực, trữ lương thực trong kho đến khi mốc meo, rồi sau đó sẽ mang đến ruộng mà tiêu hủy.
Trong tình hình mà có nhiều nơi không có lương thực để bán, mà lại có chuyện dùng lửa để giải quyết số lượng thực bị tích trữ, điều này nói lên rằng ở rất nhiều địa phương đang tồn tại việc tích trữ lương thực. mặt khác, thà tiêu hủy lương thực chứ không đem đi bán, cũng đủ để chứng minh quan niệm khép kín, tự cung tự cấp vững chắc đến đâu, đương nhiên, trong chuyện này còn có những lý do khác: ví dụ như không có kênh tiêu thụ, hoặc là chán ghét việc kinh doanh chẳng hạn.
Chỉ có "không có kênh tiêu thụ" là dễ giải quyết nhất, mà trong số hơn hai trăm hộ này có một nửa non có số lượng thực mà bọn họ tích trữ là nhiều nhất - ngay đến Trúc Ký cũng không thể thuyết phục được bọn họ, bọn họ có kênh buôn bán và phương thức riêng, số người còn lại, thì có đến một nửa là tính cách ngoan cố, tuyệt đối không có cách nào để thuyết phục, hơn nữa còn có nhiều vấn đề khác, nên thành quả mà Ninh Nghị hy vọng đạt được cũng không nhiều cho lắm.
- Trạng thái lý tưởng nhất, trước khi có thực phẩm để ăn vào năm tới, số lượng thực mà chúng ta vận động được, ít nhất phải đạt trên năm mươi vạn thạch, bên Trúc Ký ta có thể đảm nhận được năm vạn thạch, còn nếu là mười vạn thạch thì đúng là không có cách nào rồi, còn ở bên ngoài, các mối quan hệ của Tần tướng, của Khang Phò Mã, của Niên Công, còn có cả Giác Minh đại sư nữa, không biết được rằng có huy động nổi bốn mươi lăm vạn thạch không, theo như ta thấy không dễ đâu.
Tuy rằng Ninh Nghị nói Trúc Ký cũng chỉ là tiểu điếm nhỏ, nhưng hiện giờ đang mọc lên như nấm, nên có hiệu lực nhất định. Thể diện của Tần tướng bọn họ lớn, có lẽ có thể huy động được những địa chủ có hơn ba năm vạn thạch, thậm chí còn có thể là chục vạn thạch lương thực, nhưng để đạt đến con số chân chính thì cũng chỉ có hạn. Ninh Nghị nói những chuyện này, Văn Nhân Bất Nhị gật đầu:
- Mặt khác, hiện giờ quan trường cũng khá bất ổn
Ninh Nghị cười cười:
- Cái này ta không thấy lo, lão nhân gia bên kia đã có chuẩn bị rồi, chúng ta ngồi xem họ diễn là được rồi
Hắn dừng lại một chút:
- Kỳ thật, Văn Nhân à, chuyện mà ta lo lắng nhất, còn chưa xảy ra đâu
Thương nhân trục lợi, những khu vực gặp tai họa lại tích trữ lương thực, cũng là một hình thức tập trung lương thực, lúc này mỗi bên làm một kiểu, còn ai là chưa bị làm kinh động. Một khi lương thực thật sự bước vào giai đoạn nghiêm trọng, chuyện chặt chém giá cả cũng bắt đầu chính thức, lúc đó, những người mà bị tổn hại lợi ích mới có thể thật sự nhảy ra.
Mà trước đây, đúng vào hạ tuần tháng tám, một đợt tranh đấu không nhỏ giữa các quan nổi lên trong triều đình. Đó chính là cuộc chiến giữa đám người của Thừa Tướng và Ngự Sử Thanh lưu bạo phát.
Tất cả những chuyện này, có rất nhiều người hiện giờ vẫn chưa cảm thấy được. Chỉ là trong tối hôm nay, Lý Sư Sư lại mất ngủ như thường lệ rồi. Nàng ngắm ánh trăng, lòng càng minh bạch, bằng hữu này của nàng đã biến chất rồi.
Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong bọn hắn, cũng có tư tâm, tư lợi, nhưng cũng đều là tâm tư của đại đa số người. Còn Ninh Nghị, nàng kinh ngạc nhận ra hắn là một bằng hữu không giống ai, đến lúc ấy, mở đầu biến thành xấu xí. Nam nhân có bản lĩnh đều có một dạng mục đích, đều muốn thể hiện một chút phương diện, không từ thủ đoạn để chứng minh bản thân, chỉ là... thành ra quá khó coi rồi...
Những sự tình dơ bẩn kia, thật đáng để hắn bận tâm đến như thế kia ư?
Sau khi nghe được đoạn nói chuyện, cũng nghe những lời truyền miệng. Nàng cũng phán đoán được Ninh Nghị...