Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 583 : Gót sắt đạp vỡ muôn vàn nghiệp
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Từ việc ý thức được lần này giá lương thực tăng cao là một vấn đề nghiêm trọng, bọn họ đến cuối cùng đã hạ quyết tâm chọn đề nghị mà Ninh Nghị đã đưa ra, là người lãnh đạo, Tần Tự Nguyên vừa phải chuẩn bị tâm lý vững chắc, vừa phải làm quen càng nhiều người càng tốt. Khi đã quyết định làm việc này, cũng coi như là đã đi đến bước không thể quay đầu lại. Tháng tám, khi có nhiều quan viên tỏ vẻ nghi ngờ quyết định của Tần Tự Nguyên, bên này tướng phủ, cũng lập tức đưa ra những đối sách rõ ràng.
Bởi vì mấy vị quan viên được an bài trên các nhánh thương đạo lần này đều có chút quan hệ với tướng phủ, Tần Tự Nguyên đầu tiên cũng chỉ mới phát ra một bức thư vô cùng đơn giản, nói về số người chịu tai họa lần này, rồi dự báo về giá lương thực, hay số người tiếp tục phải chịu, còn lại thì không hề nói gì nữa. Nếu trong vòng ba ngày còn chưa thi hành lệnh, công văn thôi chức sẽ được lại bộ phát ra, do viên chức tiếp nhận được đưa đến địa phương để điều tra người đã bãi chức.
Đây cũng không được coi là chuyện gì mới lạ cho lắm, mỗi lần quan to của triều đình làm việc, gần như đều có một trình tự tạo uy. Cho dù thủ đoạn hống hách một chút, cắt chức mấy tên tiểu quan bên ngoài, thì cũng không đến mức làm kinh động đến triều đình. Nhưng không khí âm u tiêu điều cũng đã nổi lên, một vài người chú ý tới nội tình đều đều chờ đợi một người đầu tiên đứng ra buộc tội đám người Tần Tự Nguyên, nhưng sau mồi lửa hỗn loạn đó, cuối cùng chính là một chiến lược bắt đầu tiến hành vào cuối tháng tám.
Đó là người của Hộ Bộ, một vị tên là Tiết Đức Nghĩa quan lục phẩm, trình lên một cuốn sách: "Luận thương sự lợi quốc".
Vũ triều lập quốc đến nay cũng đã được hai trăm năm, buôn bán phát triển nhanh chóng, trong vài chục năm gần đây, sau khi một số đại thương gia có tiền, cũng đã bắt đầu nhúng tay vào chính sự. Cái gọi là cuộc sống no đủ mới hiểu rõ vinh nhục, nếu đã có thể nhúng tay vào việc này, thì tất nhiên là cũng muốn đạt được một cấp bậc nào đó. Trong lúc này, chuyện quan trọng đương nhiên là phải bồi dưỡng thêm nhiều người có tài có học trong nhà, mặt khác, mấy năm nay, cũng đã có nhiều người trong triều đình nhắc đến tầm quan trọng của việc buôn bán, cũng có người từng đưa ra con số không nhỏ, có người thì ngay lập tức bị phản đối, sau đó cũng dẫn đến một vài cơn bão nhỏ.
Cuối cùng thái độ của triều đình xem ra là cũng hiểu được tầm quan trọng của thương nghiệp, nhưng địa vị mà đám thương nhân muốn có được thì không thể!
Đương nhiên, địa vị của một tầng lớp nào đó mà thay đổi cũng cần một quá trình khá dài, nếu người có tầm mắt sáng suốt một chút cũng có thể phát hiện ra được đây là chuyện đã ăn sâu vào khó mà có thể thay đổi được, những năm gần đây, thực sự là cũng đã có sự buông lỏng đôi chút.
Nhưng nếu thực sự muốn đưa chuyện ra ra bàn bạc thì e là vẫn chưa phải lúc.
Nhưng lần này, vị chủ quan Hộ bộ Tiết Đức Nghĩa này tuổi cũng đã cao. Vậy mà Lý Tần kia mới hơn ba mươi tuổi đầu đã có thể nhảy lên vị trí ngũ phẩm, trong khi lão tiên sinh này đã phải chịu đựng cả đời trong quan trường, vậy mà lúc này vẫn chỉ là vị quan lục phẩm nhỏ nhoi. Không biết bản sớ lần này không chừng lại là có người khác chỉ thị, chắc hẳn là ông ta cảm thấy mình đã không thể làm gì được ở chốn quan trường này, nên muốn sau khi đi còn để lại được điều gì đó. Tóm lại, bản tấu này đã giúp cho Tần Tự Nguyên giảm đi không ít áp lực rồi.
Sau khi bản tấu được trình lên, cũng không vì ông ta đã đại nghịch bất đạo mà lập tức bị bác bỏ, hai vị thừa tướng còn đem bản tấu này đến cho hoàng thượng, rồi sau đó dựa vào sức ảnh hưởng bọn họ mà áp chế luông dư luận bên trong, để quần thần "tùy ý xem và bàn luận"
Sau đó thì tất cả đã bộc phát ra, đám thần tử đều nói bản tấu này là đại nghịch bất đạo. Tiết Đức Nghĩa bị gọi đến cung điện, có người tại chỗ lớn tiếng mắng:
- Ngươi đã nhận được bao nhiêu lợi lộc từ đám người đó!
Tiết Đức Nghĩa nơm nớp lo sợ, nhưng ông ta cũng đã già, sao có thể chịu được những lời mắng mỏ đó, nên đã lấy dũng khí biện luận một phen. Tiếp theo bắt đầu có người nói:
- Xem ra là không có ý gì tốt rồi, sau khi trong nước rối loạn, đám mọi rợ trên thảo nguyên này cũng nhân cơ hội để đứng dậy, trong đó có mấy bộ lạc, nghe nói quy mô đã không còn nhỏ nữa.
Người Liệu từ trước đến nay đều xem thường người Mông Cổ, bọn họ cho dù có giỏi cưỡi ngựa, cung tiễn cũng không tệ, nhưng cho đến nay thì vật chất còn khó khăn, về tính cách có chút gì đó còn dã man hơn người Nữ Chân. Lúc này hai trăm tinh binh bên cạnh y đều là những người theo y đã lâu, đối phương xem ra cũng không nhiều so với bên này. Y cau mày, nhìn ra xa về phía gã cầm đầu phía đối phương cao to lực lưỡng.
- Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh
Y nói:
- Bày thế trận, bảo bọn chúng dẹp đường!
Kỵ sĩ triển khai trận thế, đi về phía bên đó. Đường đường là đế quốc Đại Liêu, vậy mà bị người Nữ Chân ức hiếp, bị Vũ triều ức hiếp, hiện giờ không ngờ mấy kẻ này còn dám vây hãm mình, trong lòng những kẻ này gần như đều sôi sục
Mây bay nhè nhẹ trên bầu trời cao nguyên lồng lộng, một lúc sau, tiếng gót sắt rộn vang, bước đến nhuốm đỏ thảo nguyên. Người anh hùng cuối cùng của Liêu quốc, đang chiến đấu hết mình trong ánh chiều tà, một triều đại đã có lịch sử, bỗng đứt gãy từ đây...
Có một người mang một cái tên đáng sợ là Thiết Mộc Chân, dần trở nên nổi bật hơn trong đám hỗn độn.
Lịch sử dậy sóng, những người bên trong đó, tất nhiên chỉ có thể nhìn vào và nắm giữ sự tình bên trong, trung tuần tháng chín, trong sân Hữu tướng phủ, ánh mặt trời đang dần trở nên yếu ớt sau những màn là rụng, khi Ninh Nghị đi vào một gian phòng, hắn ngồi trước bàn sách xoa xoa bàn tay.
- Giờ đã đến lúc ta biểu diễn rồi.
Ngày hôm nay, đợt lương thực đầu tiên được chuẩn bị xong sắp sửa tiến vào những vùng thiên tai. Trong một khoảng thời gian sắp tới đây, đây chính là nơi mà hắn sẽ giữ được giá cả, dù sao quy luật giá cả cũng là cái mà hắn nắm rõ nhất. Ở một lạc viện khác, Tần Tự Nguyên đang ứng đối với tai tiếng mạnh mẽ ở trong triều đình, dọn một lối thẳng nhất về mặt chính trị cho chuyện này.
Mà có thể luận ra được, tiếp theo đây, khi mà thời điểm lợi ích được đặt lên mặt bàn thì khúc nhạc dạo đầu đã hết, những nguy hiểm và ác ý to lớn thật sự mới bắt đầu nhào về phía trước, coi tất cả những địa chủ, thân hào, tiểu thương bị tổn hại về lợi ích trong thời khắc này là kẻ địch.
Ninh Nghị ngồi xuống.