Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Hai tỷ đệ

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Sáng ngày hôm sau lại chạy bộ, ánh mặt trời đã bắt đầu sáng lên từ phương đông. Mấy ngày gần đây không quá oi bức, thời tiết ổn định làm tâm tình cũng không tệ.



Tối hôm qua trong cuộc thi đấu hoa khôi, việc ám sát như Ninh Nghị dự đoán vẫn không xuất hiện, ánh mắt mà gã thoáng trông thấy kia có lẽ chỉ là ảo giác. Gã cùng tiểu Thiền qua lại từng sân khấu xem ca múa, sau đó về nhà trải qua một đêm vô sự. Sáng sớm ra ngoài chạy bộ lại nghe Nhiếp Vân Trúc kể chuyện ngày hôm qua.



- Tối qua muội với Cẩm Nhi đứng sau sân khấu trông thấy Lập Hằng. Lúc ấy huynh đứng gần đằng trước, tay cầm một cái bánh nướng ăn. Cẩm Nhi chết cười, bảo là đệ nhất cái gì ở đâu mà chẳng biết chú ý hình tượng gì cả. Lúc nàng ra múa thì huynh vẫn còn ăn bánh, nàng trở về cười nói nếu nàng ca múa trong Kim Phong lâu mà có người vừa ngồi vừa ăn bánh rán hẳn sẽ rất thú vị...



Ninh Nghị nhớ lại tối qua tiết mục của Nguyên Cẩm Nhi bị sắp xếp quá muộn. Tới lúc đó gã đói bụng quá nên đúng thật cầm một cái bánh rán vừa xem vừa ăn, cười nói không ngừng.



- Chỉ là nha đầu Cẩm Nhi này rất tinh quái, hôm qua đã biết mặt Lập Hằng rồi, hôm nay nếu nàng ấy lại nhìn thấy không chừng sẽ kiếm huynh quấy rối, vậy nên huynh phải biết kiềm chế đó...



Khi chạy bộ trở về, Tô Đàn Nhi cũng đã rửa mặt xong, đang ngồi chờ gã dùng điểm tâm:



- Văn Phương Văn Định vừa mới tới cảm tạ tướng công giúp đỡ ngày hôm qua, nhưng có hẹn nên lập tức rời đi luôn rồi, thật không có thành ý mà...



Tô Đàn Nhi vừa nói vừa cười, Ninh Nghị lắc đầu:



- Chỉ là gặp nhau chút, có giúp gì đâu.



- Tướng công lại khiêm tốn, mấy đứa Quyên nhi Hạnh nhi đi ra ngoài đều nghe mấy tên nô bộc bàn luận, nói hôm qua tướng công dùng binh pháp không đánh mà thắng. Chỉ cần ngồi một bên liền làm Trần Quý Vấn kia không dám hạ bút thảo thơ, lúc trước thì kiêu căng, tới đó liền hết dám ngạo mạn. Hi hi, tiếc rằng tối qua thiếp thân không đi nên chẳng được tận mắt chứng kiến...



- Chuyện truyền ra như vậy sao...



Tô Đàn Nhi ngồi đằng kia cười:


Cậu bé bỗng ngớ ra.



Ninh Nghị thần thần bí bí cúi đầu xuống, bàn tay khum lại che một bên miệng nhỏ giọng nói:



- Ta không phải là Ninh Lập Hằng.



- ...Hả.



Cậu bé sửng sốt một lúc rồi tức giận kéo ghế lại chỗ tỷ tỷ, rồi có vẻ như báo cáo kết quả. Tỷ Tỷ cậu cúi đầu mở miệng thầm thì: “Hắn lừa đệ đó...” tiếp đó thì không nghe rõ nữa.



Giống như lời A Quý đã nói, trên này không có ai quấy rầy. Những màn trình diễn sôi động dưới kia làm chốc chốc lại vang lên tiếng hò reo như sấm. Ninh Nghị và tiểu Thiền vừa ăn vừa xem, tiết mục hở ra chút nào là liền có người lao lên tặng biết bao nhiêu là hoa. Cũng có nhóm người họa ra được vài bài xuất sắc, sau khi đưa mấy danh nhân xem qua liền phát tán để tăng thêm thanh thế. Các vị quyền cao chức trọng trên thuyền lâu thực ra vẫn có ủng hộ người này người kia, thỉnh thoảng lại thấy cảnh cô nương vừa biểu diễn xong liền đi lên đáp tạ. Những quan viên chủ chốt của Giang Ninh, kể cả mấy người Trần Dũng Tống Hiến đều ở trên đó, thế nhưng lúc này Ninh Nghị không suy nghĩ nhiều như đêm hôm qua mà hoàn toàn yên tâm thưởng thức cuộc vui.



Sau khi màn biểu diễn kết thúc, tiểu Thiền lấy đâu ra một bộ cờ vây bày lên bàn nhỏ để trái cây. Dưới ánh đèn mờ tỏ, Ninh Nghị cùng tiểu Thiền đánh cờ năm quân bên cửa sổ, bầu không khí an nhàn thanh thản, thoải mái thú vị. Được một lúc cậu bé kia lại kéo ghế “phốc phốc phốc” chạy qua, ngồi bên cạnh yên lặng tựa cằm xem đánh cờ, sau hồi lâu chợt thốt lên:



- Cờ vây không phải đánh thế này...



Cũng trong thời khắc đó, một cô gái len giữa đám đông bên dưới, ngẩng đầu nhìn về phía thuyền hoa trung tâm rồi lặng lẽ biến mất trong biển người.



Dưới bóng đêm phả lên bờ sông, hào khí vui mừng an lành làm bầu không khí tối nay càng thêm sâu sắc, múa ca xướng hát không ngừng thăng hoa...



-------------------------



(1) Khởi, thừa, chuyển, hợp (thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc)