Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Giết

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Buỗi diễn tiến hành được hơn phân nửa Khang Hiền mới xuống khỏi thuyền chính đi thẳng về chỗ mình, thoáng bắt chuyện đôi ba câu với mấy người tầng trệt, sau đó tiến lên trên lầu gặp bọn tiểu bối hàn huyên vài câu. Lúc nhìn về góc thuyền thì trông thấy một tình huống quái dị.



Có hai cặp đôi ngồi cạnh cửa sổ vừa xem trình diễn vừa đánh cờ.



- Nói ra thật là quái, vì sao cứ mỗi lần gặp là lại thấy tên trẻ tuổi nhà ngươi nhàn nhã thong dong, đúng là làm người ta tức chết. Mấy vị cô nương dưới kia đang cố sức biểu diễn, còn ngươi lại phân tâm thế này, không sợ bị người khác trông thấy chửi cho cái tội không biết tôn trọng à...



Mỗi lần trông thấy Ninh Nghị, Khang Hiền đều đá xoáy vài câu, tới lúc nhìn thấy bàn cờ thì chợt nghi hoặc thốt lên:



- Ồ, ván cờ này thật quái đản...



Lão quay đầu nhìn về cửa sổ bên kia, thấy ván cờ trước mặt hai tỷ đệ kia cũng giống y chang. Vị tỷ tỷ nhíu mày, bực bội cầm quân cờ đắn đo, đệ đệ mặt mày có phần hớn hở, nói :



- Tỷ à, nếu tỷ không chắn chỗ kia là thua liền.



Cái cảnh tượng thế này Khang Hiền mới nhìn thấy lần đầu, sau khi Ninh Nghị cười nói quy tắc cờ năm quân thì lão mới chợt bừng tỉnh đại ngộ:



- Ngươi đúng là luôn bày trò để chơi mà.



Tiêp đến lão đi qua bên kia xem. Lúc này trong hai đứa nhỏ thì tỷ tỷ đã thua cuộc, khi nhìn thấy Khang Hiền thì một đứa liền xưng: “Cô gia gia.” Một đứa xưng: “Phò mã gia”. Sau đó Khang Hiền vui vẻ giới thiệu hai bên.



- Chắc cũng đã biết nhau, đây là người mấy cháu vẫn thường hỏi: Ninh Nghị Ninh Lập Hằng. Hai đứa này là con cháu trong nhà ta, tỷ tỷ tên tiểu Bội, đệ đệ gọi Quân Vũ, một đứa mười ba một đứa mười bốn tuổi. tiểu Bội là một cô nương nổi danh nhà chúng ta, từ lâu đã không phục ngươi rồi.



Khang Hiền vui vẻ giới thiệu làm mặt hai đứa nhỏ lúc đen lúc trắng, đặc biệt là tỷ tỷ hơi giận dỗi quay đầu đi, cậu bé liền tố cáo:



- Cô gia gia, huynh ấy lừa cháu, bảo rằng mình không phải Ninh Lập Hằng.
- Khang lão, lão có chuẩn bị xe ngựa ở đây không?



- Lập Hằng có chuyện gì à?



- Nhớ ra một việc gấp, chắc phải đưa tiểu Thiền về trước.



- Được.



Khang Hiền cũng không nhiều lời, nhẹ gật đầu:



- Để ta bảo A Quý dẫn bọn ngươi đi.



Không lâu sau, xe ngựa của Khang phủ lao ra khỏi hội trường, chajy lên đường lớn. Tuy lúc này người trở về Giang Ninh ven đường khá đông, nhưng giữa trục chính vẫn lưu thông tốt nên xe ngựa có thể đi với tốc độ tương đối. Cứ chốc chốc Ninh Nghị lại vung tới một roi, mắt nhìn về hướng thành Giang Ninh. Nhóm đám đông ra về trước nhất cũng đã gần tới cửa thành.



Hai chiếc xe ngựa có ký hiệu Vũ Liệt quân nhanh chóng nhập thành, chạy thẳng một mạch.



Lúc này hội thi bên Bạch Lộ châu tàn cuộc chưa lâu, phần lớn mọi người vẫn chưa về tới Giang Ninh. Thời gian không còn sớm, những người ở lại Giang Ninh cũng đã đi ngủ từ lâu. Hai chiếc xe ngựa lao qua từng con phố chớp sáng chớp tối, chạy thẳng về phía một cửa thành khác. Tiếng bánh xe, tiếng vó ngựa lách ca lách cách bỏ lại những khoảng tối đằng sau, ước chừng đến giữa một đoạn đường khá trống trải yên tĩnh, cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, đây đó các loại giá đỡ, rác rướm, bảng hiệu, ánh đèn từ phòng hắt ra, góc đường treo vài cái đèn lồng tỏa ánh sáng mờ mờ. Tiếng voi bỗng vút lên, xà ích đằng trước quát lớn:



- Người nào.



Câu trả lời liền đến sau một khắc, giống như hai tia sáng va phải nhau, trong nháy mắt tiếp xúc liền xé tung ra.



Phá hỏng, vỡ nát, tan rã, huyết quang ngập trời.