Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 605 : Anh hùng hảo hán, hồng nhan họa thủy (thượng)

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Mặt trời ngả về phía tây, vẫn còn sớm mới khuất hẳn sau núi, giữa núi non trùng điệp ở Lữ Lương này, đã tràn ngập âm thanh chém giết.



Hơn bốn trăm người bắt đầu mãnh liệt xông đến phía đội kỵ mã đang rút lui vào giữa núi non trùng điệp, làm cho chiến tuyến kéo dài, nơi này phần lớn là cây bụi và đá lộn xộn, máu tươi dày đặc, mùi máu tanh tưởi tràn ngập trong không khí.



Đối với Lữ Lương sơn mà nói, chuyện như thế này xảy ra cũng không quá khác thường. Trong địa bàn của Tiểu Hưởng Mã, tuy lực lượng đã bắt đầu lớn mạnh, không tránh khỏi việc bắt đầu giảng chuyện quy củ, nhưng đối với bên ngoài, việc giết chóc như thế này vẫn là chuyện bình thường như trước. Sống mái với nhau ở Lữ Lương sơn, cách thức cũng không phiền phức lắm, nói dăm ba câu là liền toàn bộ tấn công, hơn nữa cũng không chào hỏi mà đã xông vào, sau đó dựa vào cũng sức lực, một bên thì bị giết đến tan tác, một bên thì bắt đầu đồ sát. Hôm nay cũng giống như vậy, sau khi Triệu Tứ nói vài câu đơn giản, hơn bốn trăm người ào ào lao ra, bao vây ngọn núi, giống như đàn sói sau khi mở cổng, còn chưa giao phong mà sát khí đã ngút trời.



- Giếttt!



- Để đầu lại!



- Ta muốn ăn bọn chúng, ăn bọn chúng!



- Oa aaa!



Đám người hung hãn, điên cuồng hò hét xông tới, cũng khiến cho lòng người trở nên hiếu chiến hơn!



Lữ Lương sơn không giống như những nơi khác, ở nơi này, không có chỗ cho những kẻ nhát gan. Mặc dù lúc đầu có là người nhát gan, nhưng trong cuộc đấu tranh sinh tồn kịch liệt, cũng sẽ bị làm cho điên cuồng. Sơn trại của "Tiểu Hưởng Mã" Cầu Mạnh Đường có được thanh danh như sấm dội, thì đám lâu la trong đó cũng không phải hạng xoàng. Ít nhất theo khí thế mà nói, những người này nếu như ở bên ngoài, phần lớn đều là những kẻ liều mạng không muốn sống, nhất là tại đây trong trận mạc xông pha chém giết, trong ánh mắt của bọn họ nổi lên tia máu phấn khích, cảnh mọi người hò hét kêu gào cũng đủ khiến cho những người vốn bình tĩnh phải khiếp sợ.



Một số thương nhân bí quá hoá liều mà lên Lữ Lương sơn này, gặp phải địch thủ như vậy, ánh mắt khát máu như thế, rất nhiều người thậm chí ngay cả ý định phản kháng cũng không có. Trong không khí phấn khích như thế này, người thì điên cuồng, nói ăn thịt người sẽ thật sự ăn thịt người, những người hơi nhát gan, bị loại không khí này lôi cuốn, bị chặt lên một đao hai đao cũng hoàn toàn không tổn hại đến sức chiến đấu. Mặc dù là một đội quân nhỏ, cũng sẽ không muốn cứng rắn đối đầu với địch nhân như vậy.



Nhưng mà vào chiều nay, ở nơi này, bọn họ gặp phải sự cứng rắn mà đã lâu chưa từng gặp.



Tiếp đón bọn họ ở trong núi, thực sự không phải là sóng dữ hay đá ngầm. Mà giống hơn là một đoàn bọt biển thật lớn hút nước. Người của Tiểu Hưởng Mã đầy khắp núi đồi đều xông lên, liền giống như bị giữ chặt, sau đó sự cuồng nhiệt nghiêng về một phe lúc bắt đầu, ngay lập tức biến mất trong quỷ dị.



Lần này Ninh Nghị mang đến Lữ Lương, đại khái tổng cộng có hơn một trăm bảy mươi người. Trong số đó ngoại trừ một vài kỹ sư và thợ thủ công đặc thù - còn có thêm hai đầu bếp không sợ sống chết - đại khái có trên dưới một trăm hai mươi người có thể đánh nhau, tổng cộng chia làm mười ba tiểu đội. Khi phát hiện kẻ thù đi tới, mọi người đều đã bỏ hành lý xuống, một số người thì chuẩn bị dời ngựa đi, một số khác thì phân tán tiểu đội lẫn vào núi non trùng điệp, đại khái là khoảng bảy tám chục người. Các tiểu đội lợi dụng địa thế trong núi che chắn, có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng khoảng cách giữa các nhóm, vẫn cách xa nhau vài trượng như cũ.



Đời trước của ta trôi qua thật bình thường, đời này đầu thai ta muốn tìm một nhà có quyền có thế!



Ta muốn trở thành một cái bại gia tử! Một cái bại gia tử có tiền tài, c...



Tiên phong của bọn sơn tặc, đã tiến đến đánh tan tuyến phòng ngự, dựa theo lệ quen lúc trước, trong lúc chém giết bọn họ hẳn là giống thủy ngân chảy về phía hạch tâm của đội ngũ, nhưng lúc này đây, không ngờ là không có người nào tiến đến, giống như là bị tám, chín tiểu đội trong núi trực tiếp giữ chặt.



Máu tươi không ngừng tràn ra, văng tung tóe, tiếng hò hét chưa dứt thì bóng người đã ngã xuống rồi. Bởi vì đoàn kỵ mã đang lui về phía sau, thật ra các tiểu đội cũng trong lúc chém giết mà lui về sau, thế cho nên trong nháy mắt tiếp xúc, chiến tuyến trong sơn lĩnh giống như là gợn sóng lăn tăn. Thoạt nhìn sơn tặc dưới trướng Tiểu Hưởng Mã, chính là đang tiến tới phía trước giết chóc và hò hét.



Cảm giác khác thường chính là trong lúc giao chiến, sau một thời gian, bọn người nòng cốt của Cừu Mạnh Đường mới xuất hiện.




- Cừu Mạnh Đường!



Chúc Bưu ha ha hô to, giống như một đứa trẻ đang chơi đùa:



- Đem đầu của ngươi cho taaa!



Cừu Mạnh Đường đáp:



- X mẹ ngươi!



Ninh Nghị nhìn cảnh này, vỗ vỗ bả vai Triệu Tử:



- Triệu Tứ gia, ngươi nhìn xem, ta muốn nhờ ngươi nghĩ một chút xem, gần đây có địa hình nào như vậy hay không...



Một chỗ khác trên chiến trường, Vu Ngọc Lân nhìn biến hóa trên toàn bộ chiến trường, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Gã có nhiều kinh nghiệm cầm binh, có thể nhìn ra toàn bộ tình thế, lúc này thấp giọng nói:



- Trận chiến này không đơn giản như vậy, Tam Thái tử, Lâu cô nương, ta nghĩ, chúng ta nên gọi người của mình tới mới được.



Lần này bọn họ vào núi, mang hơn ba trăm người đều là tinh binh dưới trướng của Điền Hổ, đây mới là thực lực trên tay bọn họ. Lâu Thư Uyên liếc gã một cái, ánh mắt nghi hoặc. Điền Thực cũng muốn khoe chỗ tốt, mắt thấy Cừu Mạnh Đường dường như sắp không xong rồi, có chút cao hứng:



- Được, nên để cho Tiểu Hưởng Mã kia biết được thực lực của chúng ta.



Lâu Thư Uyển không hiểu rõ được tình trạng trên chiến trường, ngẫm nghĩ một chút, lúc này mới nói:



- Nếu như thật sự khó khăn như vậy, hay là thôi đi... được không?



Vu Ngọc Lân liếc nàng một cái, cười ngạo nghễ:



- Đương nhiên cũng có chút khó khăn, nhưng bỏ dở nửa chừng đâu đáng là anh hùng, Lâu cô nương không cần lo ngại, nếu đã quyết định ra tay, sự việc trên chiến trường, ta cùng với Tam Thái tử đều có cân nhắc.



Điền Thực cười ha hả:



- Đúng vậy, mặt khác, để cho Cừu Mạnh Đường hiểu rõ thực lực của chúng ta, thật ra rất quan trọng đấy, làm như vậy là niềm vui ngoài ý muốn mới đúng. Lâu cô nương, cho dù là cô nương có đụng chạm gì với người này, đó là chuyện trước khi động thủ, sau khi động thủ, chính là chuyện của đàn ông chúng ta, cô nương chỉ cần nhìn xem là được!



Bọn họ nói đến nước này, Lâu Thư Uyển cũng không tiện nói thêm gì. Chỉ có điều nghe lời nói của bọn họ, nhìn lại tình hình chém giết bên kia, trong lòng cảm thấy càng thêm phức tạp...