Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 606 : Anh hùng hảo hán, hồng nhan họa thủy (trung)
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Lâu Thư Uyển gặp Ninh Nghị lần nữa, là trong khe núi buổi chiều ngày hôm nay, nhưng chuyện phát triển sau đó lại không nằm trong dự liệu của nàng, có lẽ nói, khi lần nữa nhìn thấy bóng dáng kia trong khe núi vào buổi chiều, cả người nàng rơi vào trong hỗn loạn, vẫn chưa có hành động gì đối với sự phát triển của sự tình, nhưng nói sự tình là do nàng gây ra cũng không hề quá đáng.
Đám người Lâu Thư Uyển, Điền Thực, Vu Ngọc Lân tiến vào Lữ Lương sơn trước Ninh Nghị khoảng một ngày, lúc vào núi, người đầu tiên bọn họ tìm là "Tiểu Hưởng Mã" Cừu Mạnh Đường.
Đây là một lực lượng mà Tấn vương Điền Hổ hai năm trước từng có tiếp xúc, đó là đại phản tặc từng cát cứ một vùng, tuy rằng hậu thế miêu tả Điền Hồ xuất thân là thợ săn, nhưng trước khi khởi sự, y cũng từng là hắc đạo đại kiêu danh chấn một phương. Vùng bắc địa rất gần Nhạn Môn quan, trị an vô cùng rối loạn, lực lượng của quan phủ yếu mỏng, nhưng ngược lại quân đội khá mạnh, bởi vì địa vị bọn họ thấp, dưới sự tiết chế của quan văn, có thể mò vét được chút tiền vốn cũng không dễ dàng, đối với tình cảnh rối loạn của địa phương, bọn họ cũng chẳng muốn quản.
Đương nhiên, trong chuyện này còn có tầng lớp căn nguyên sâu xa, tỷ như triều đình chiêu hàng kẻ phản bội của Liêu quốc, giống như hạng người Đổng Bàng Nhi, an bài tất cả bọn họ đến phía bắc... Nói chung, tình cảnh rối loạn như vậy, Điền Hổ rất dễ dàng vươn xúc tu đến các nơi, Lữ Lương sơn là một nơi mà y sớm đã có dã tâm khống chế, nhưng đương nhiên, nói là trong lòng bức thiết thì cũng không hẳn. Cục diện của Lữ Lương sơn nói thật ra là quá mức hỗn loạn, đất đai cằn cỗi, dân phong phiêu hãn, người chạy trốn đến ùn ùn, nếu có thể nắm giữ nơi đây, đương nhiên cũng có chỗ tốt, nhưng tình huống thực tế thì ở đây cơ bản không có cách nào nắm giữ được. Tất cả nguyên nhân này Ninh Nghị đã từng tìm hiểu nên vô cùng hiểu rõ.
Nói người trong Lữ Lương sơn thật sự rất lớn mạnh, thật ra là giả, cả đám liều mạng ngông cuồng, hô hào giết người ăn thịt chỉ đúng đối với những người bình thường. Tuy khiến người khác sợ hãi, nhưng nếu là quân đội hơi chính quy một chút giết đến, năng lực chống lại của bọn họ cơ bản rất nhỏ bé. Người Liêu thỉnh thoảng tới "Đả Thảo Cốc" một lần, sự chống cự trên núi của họ tuyệt đối không đáng kể. Điền Hổ phái quân đội đến, cũng có thể đánh lại được người trong núi, phô trương được uy phong to lớn của mình. Nhưng sau đó thì sao, những người đó sẽ trốn vào trong núi, trốn vào bất cứ nơi nào họ có thể trốn được, còn y, thì lại không muốn hợp tác với họ.
Không muốn hợp tác đương nhiên cũng có rất nhiều lý do, tính bài ngoại chỉ là một trong số đó, phiền toái nhất chính là thiếu thức ăn. Giả thiết Điền Hổ thật sự muốn chiếm lĩnh nơi này - trước tiên không nói về độ khó - điều đầu tiên y phải lo lắng chính là vấn đề phải nuôi dưỡng rất nhiều người, mà ở đây cũng không chỉ riêng vấn đề nuôi dưỡng, tuy buôn lậu cũng có thể kiếm được một chút, nhưng dần dần vấn đề sẽ càng lớn hơn.
Giả thiết có thể thống nhất được Lữ Lương, lại phải nuôi sống nhiều người như vậy, vậy thì nơi đây biến thành một khối bánh gatô rồi. Tuy rằng nói Lữ Lương sơn địa thế gồ ghề, kém xa Nhạn Môn quan bằng phẳng, thế nhưng lúc thống nhất, chẳng khác nào võ đài nắm giữ quân đội của Nhạn Môn quan, muốn lợi ích thế lực, ai cũng không bỏ qua địa phương này, khi đó Lữ Lương sơn chỉ có thể đối mặt với tranh giành và bị diệt vong, mà một khi rơi vào cuộc tranh đoạt như vậy, Lữ Lương chắc chắn lần thứ hai rơi vào trong hỗn loạn. Dưới sự tuần hoàn như vậy, Lữ Lương căn bản không thể có cơ sở thống nhất và hòa bình.
"Trong đầu tôi chỉ có mỗi goblin".
Câu chuyện nói về một đàn ông ước muốn trở thành mạo hiểm gia chỉ bởi một lý do duy nhất, giết goblin.
...
Cũng bởi vì điều ấy, Ninh Nghị lúc trước khi bày mưu tính kế cho Hồng Đề, đã từng nhấn mạnh, tuyệt đối không được thống nhất chung quanh Lữ Lương, chung quanh nhất định phải tiếp tục rối loạn, dù bi thảm cỡ nào cũng chỉ có thể đứng nhìn. Chỉ có thế cục như thế, hơn nữa hối lộ quân đội Nhạn Môn quan, đối phương mới có thể mắt nhắm mắt mở đối với con đường này của Lữ Lương, mà duy trì được sự hỗn loạn chung quanh, Thanh Mộc trại mới có thể biểu hiện sự nhân từ của họ - mặc kệ cứu người cũng tốt, bố thí cũng được - biểu hiện bọn họ nhân từ, sẽ ngưng tụ được một nhóm người cực kỳ mạnh mẽ trong Lữ Lương sơn, trở thành một người thật sự thống trị vùng địa phương này.
Tận đến thời gian xung đột một chén trà qua đi, dưới trời chiều, bởi vì đối phương mà xao động, lý trí mới bắt đầu trở về thân thể lạnh như băng...
...
Lâu Thư Uyển không hiểu được chiến trường phức tạp, nhưng mà khi Cừu Mạnh Đường sai người đi gọi viện binh, Vu Ngọc Lân cùng Điền Thực đã nhận ra tình huống không ổn, triệu tập hơn ba trăm lính tinh nhuệ đi tới đó, ánh mắt nhìn về phía sơn lĩnh kia, khắp núi là thi thể cùng máu tươi kéo dài, chính là thủ hạ của Cầu Mạnh Đường - dù nàng dùng ánh mắt người ngoài nghề để nhìn - cũng nhìn thấy sự chênh lệch quá xa. Mà nam nhân tên gọi Ninh Nghị kia đã ở nơi nào đó rất xa rồi.
Trải qua một thời gian dài, Lâu Thư Uyển ở dưới trướng Điền Hổ nghe ngóng tin tức về Ninh Nghị cũng không nhiều, thứ nhất thủ hạ của Điền Hổ cũng không có một tổ chức tình báo chuyên môn nào, thứ hai đối với những chuyện về lục lâm, Lâu Thư Uyển trên thực tế không quá quan tâm.
Sau khi được trọng dụng, nàng quả thật có quan tâm đến những việc về Ninh Nghị, mơ hồ biết đối phương kinh doanh buôn bán ở kinh thành, tiếp tục kinh doanh vải, còn mở thêm mười hiệu Trúc Ký, việc làm ăn rất tốt - đây là bản lĩnh của Ninh Nghị, Lâu Thư Uyển không cảm thấy kỳ lạ, nhưng ở phương diện khác, có lẽ nàng đã nghe đồn đến chuyện Tâm Ma phá Lương Sơn, nhưng lại không biết đó chính là Ninh Nghị.
Mặc dù là hiện tại, mọi người đối với tên tuổi của người phụ trách đại sự phát sinh ở nơi khác, ở ngoài cũng rất xa lạ, cổ đại thì càng khỏi phải nói, mà một phương diện khác, mặc dù cố ý nghe ngóng, nhưng đối với Ninh Nghị, Lâu Thư Uyển hoặc ít hoặc nhiều vẫn có tâm lý trốn tránh, biết được thì thế nào, mình cũng không thể báo thù được.
Cũng bởi vì như thế, mặc dù trong nội tâm nàng biết rõ Ninh Nghị là nhân vật lợi hại hung ác, nàng cũng không quá phản ứng khi Cừu Mạnh Đường động thủ, bởi vì Ninh Nghị chính thức làm nàng cảm thấy sợ, nhưng ngược lại trong lòng nàng lại thốt ra một câu "chưa tra rõ hư thực" theo bản năng. Câu "hơn một trăm người mà thôi" của Cừu Mạnh Đường mới là có lý, nhưng tại lúc này, khi trong nội tâm nàng đã bình tĩnh lại rồi, mới nghĩ đến: Hắn lợi hại như vậy sao?
Sau đó không khỏi lại nghĩ: Tựa như hắn vẫn luôn lợi hại như vậy.
Nàng hồi tưởng lại tình cảnh lúc ở Hàng Châu, một tia ý nghĩ không có khả năng lại nổi lên: Mình không biết... đá trúng ván sắt rồi, chống lại người nam nhân này, hắn sẽ còn có thể giết ngược trở lại đấy...
Suy nghĩ như vậy ngay cả bản thân nàng cũng thấy vớ vẩn.
Chém giết giữa núi non trùng điệp, sau đó từng nhóm từng nhóm thủ hạ của Cừu Mạnh Đường bắt đầu tới, dần dần biến thành năm trăm người, sáu trăm người, bảy trăm người... Ánh mặt trời ngả về tây, Ninh Nghị mang theo đội ngũ lui qua bên kia đỉnh núi, bắt đầu chạy trốn, bên Vu Ngọc Lân, hơn ba trăm tinh nhuệ cũng đã tụ tập tới, đội hình hơn ngàn người một đường đuổi giết.
Mà mặt trời đã sắp lặn rồi...