Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 607 : Anh hùng hảo hán, hồng nhan họa thủy (hạ)
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Vào đêm, trong Lữ Lương sơn hun hút, chỉ có tiếng sói.
Lướt qua rừng cây và đồi núi, nơi có một dòng suối uốn lượn trong màn đêm, những tiếng động chẳng lành do người tạo lên phát ra, những cây đuốc lúc tụ tập lúc phân tán, điên cuồng lan về phía trước.
Tiếng la hát xé rách bầu trời đêm.
- Giếttt aaa!
Quơ quơ những cây đuốc trong tay, một đám sơn tặc điên cuồng lao xuống sườn núi, khi vượt qua tảng đá lớn ở phía trước, một gã sơn tặc do xông đến quá nhanh nên không kịp tránh, bị đồng bọn chen lấn đâm cả vào. Nhưng mười mấy tên đồng bọn xung quanh không ai để ý đến gã ngã chảy máu đầu, một trong số những tên đó còn nhảy lên trên lưng gã, xông lên phía trước. Trong ánh lửa dữ dội, mấy tên thổ phỉ nhìn thấy đầu và tay của đồng bọn bay lại.
Tiếng gào thân thiết, tiếng hò hét, tiếng binh khí xen vào nhau, trận hỗn loạn của hơn mấy chục người ở phía trước kịch liệt như nồi cháo sôi sùng sục. Lúc này trên dưới sườn núi còn có một đám người đang nhốn nháo giơ đuốc, có sơn tặc đuổi giết cả quãng đường, cũng có cả tiểu đội bên kia giết người đâu ra đấy cùng đồng loạt rút lui vào con đường ngoằn ngoèo phía sau, trong mắt đám người phía trước, bọn họ nhìn thấy tên địch có võ công lợi hại nhất vẫn là tên gầy gò sử dụng thanh Bát Phong Khoái đao đã chặn đứng tam trại chủ Tiểu Hưởng Mã. Đối mặt với song đao hung ác và biến ảo kỳ lạ của Cừu Mạnh Đường, khoái đao của người trước mắt này lại rất bình thản, rõ ràng là vung đao rất nhanh, nhưng lại ẩn chứa trong đó sự ung dung bình tĩnh. Những người xông lên trước chưa kịp phản ứng, đều đã bị chặt thành năm bảy mảnh.
Tại phía trên sườn núi một chút, một người đàn ông mặt sẹo dáng người cao lớn vừa lùi lại phía sau như tản bộ, vừa múa may thanh đao trong tay, phối hợp với bạn đồng hành bên cạnh, khiến cho thi thể của đám sơn tặc xông lên vĩnh viễn nằm trên mặt đất. Ngũ Hổ Đoạn Môn đao mà người đàn ông tên Nhiếp Sơn này sử dụng lại không hề tinh diệu, nhưng lại dựa vào sức mạnh và sự bình tĩnh, từng đao từng đao giết kẻ thù khiếp sợ.
Kẻ thù ngày càng nhiều xông lên từ tứ phía, một đội chừng mười sáu mười bảy người từ phía sau Nhiếp Sơn gào thét xông đến, thiết thương trận thứ nhất vừa đâm ra lập tức thu lại, đã xuyên thủng thân thể mấy tên sơn tặc phía trước. Theo trận thiết thương thứ hai đâm tới, đám sơn tặc xông lên, trong đó có một gã sơn tặc ôm đằng thuẫn, hung hăng xông vào thương trận, dùng đằng thuẫn đẩy Nhiếp Sơn vào thương trận, phía sau liền có tiếng thở rất to, một bóng hình xuất hiện, Thiếp Sơn Kháo mãnh liệt!
Giữa trận chiến hỗn loạn, không có mấy người chạy đến thưởng thức sự hoa lệ của chiêu thức, chỉ có những đằng thuẫn bị chia năm xẻ bảy mà bay ra như múa. Tiểu đầu mục phía sau đám sơn tặc cũng khá dũng mãnh, cũng bị bắn lên không trung thổ huyết. Đồng thời còn rất nhiều sơn phỉ bị đụng ngã lăn ra đất, ngay khi chúng ngã xuống, thương trận khát máu đã điên cuồng đâm tới.
Điền Đông Hán sử dụng Thiếp Sơn Kháo kia nhìn Nhiếp Sơn, ngực phập phồng, thở mạnh như lò bể. Y bình ổn lại khí huyết đang cuồn cuộn trong người, đồng thời cũng nhìn tứ phía, quét ánh mắt nhìn về phía cần giúp đỡ. Cao thủ đấu võ, cần chú ý đến lực không thể dùng hết, nhưng loại chém giết quy mô lớn này lại khác, một chiêu xuất ra, phải tận lực, một khi có hiệu quả, phần còn lại giao cho huynh đệ bên cạnh.
"Trong đầu tôi chỉ có mỗi goblin".
Câu chuyện nói về một đàn ông ước muốn trở thành mạo hiểm gia chỉ bởi một lý do duy nhất, giết goblin.
...
Bên kia, đám sơn phỉ giơ đuốc, mười mấy hai mấy tên còn đang xông về phía này. Toàn bộ sơn lĩnh đều hóa thành Tu La trận rồi. Từng đám người chém giết trong núi, trong lùm cây, trong suối nước. Xa hơn một chút, Tiểu Hưởng Mã sử dụng song đao cũng đang xông trận, mà bên cạnh, ngoại trừ Điền Đông Hán dẫn mười mấy cao thủ để bổ sung vào chỗ hổng ra, Chúc Bưu đang múa may thiết thương cũng đang chém giết, chăm chăm nhằm vào Cừu Mạnh Đường, chốc chốc lại giương thiết thương đầy máu tươi lên cười ha hả, khiêu chiến với đối phương một phen.
"Mặt trời mọc núi Tung Sơn u u... Trong cuối rừng chim bay u u"
Rầm rầm rầm rầm rầmmm!
Tiếng vang rất lớn, chấn động mặt đất.
Chỗ hổng ở khe núi, ngàn người xung trận ước chừng có một phần năm trên mũi tuyến, ánh nắng bắt đầu lên cao, có người bay ra ngoài, tảng đá nổ tung trên không trung, mảnh vỡ bay loạn xạ, chiến mã hét lên một tiếng giơ móng lên. Ban đêm yên tĩnh, tiếng nổ vang còn to hơn mười lần tiếng pháo mùa đông, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc. Một đám người trong lúc xung phong chen chúc ngã trên mặt đất, người đằng sau gần như theo quán tính, muốn dừng bước, nhưng lại bị đâm vào ngã nghiêng ngả.
Địa lôi ở đường núi cũng không nhiều, nhưng lấy cách mối tuyến để phát động, trong ban đêm thế này, bùng nổ thế này thật là vô cùng có tính thưởng thức. Trong chốc lát nổ tung, có một số người còn không rõ là xảy ra chuyện gì, có người vẫn xông lên phía trước như cũ, sau đó, lại là một âm thanh vang lên.
Oànggg!
Hỏa cầu từ phía trước bay tới, gào thét vẽ một đường rồi nổ tung.
Cừu Mạnh Đường bị chiến mã hất văng xuống đất, lăn trên mặt đất, trên tay vẫn còn vung đao, râu tóc bù xù:
- Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Trong lòng y nghĩ vậy, nhưng trong miệng lại thốt ra:
- Yêu pháp gì vậyyy?
Lại "oàng" một tiếng, lần này ánh lửa từ sườn núi phát ra, trong tiếng nổ cực lớn, nổ về phía đám người. Sau khi nổ, nhiều ánh lửa, vụn mìn kéo theo vết máu trên không trung. Đại khái sau một lần thở, ánh lửa lại sáng lên, lần này ở phía bên kia sườn núi, giao nhau mà đến.
Đám người Trúc Ký nắm chặt binh khí, đẩy về phía trước.
Cột sáng sau một hai lần thở đã thành một đường, đem theo một tiếng nổ to đùng, giao nhau như có tiết tấu rồi bắn ra, tới lần nổ thứ năm, thứ sáu, cả quang cảnhđã hoàn toàn rối loạn. Từ xa nhìn lại, trong sơn đạo có cả ánh sáng và tiếng nổ, giống như bị trời phạt vậy, khiến người ta đều kinh sợ...