Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 614 : Tiếp đón
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Tiếng người ngẫu nhiên vang lên.
Bên ngoài vẫn trời đầy mây. Trong căn nhà nhỏ giản đơn, thỉnh thoảng có người đi qua, cũng có người ngẫu nhiên ló đầu từ ngoài nhìn vào rồi lại vội vàng chạy đi.
Trong chính sảnh đãi khách, sau khi nhận khay trà từ thiếu niên đen gầy vừa mang đến, đặt nước trà trước từng người chủ khách, Hồng Đề nghe đề tài hai người đang đàm luận, mà nàng không thể nào hiểu được.
- ... Lập Hằng cũng học Nho, ngày xưa từng đọc sách gì vậy?
- ... Năm đó khi dốc lòng cầu học, đã từng đọc Luận ngữ, Tả truyện, Trung dung.... Luận Ngữ hơi nhiều một chút...
- ... Đó đều là chính đạo, nhưng thực ra lão phu nhớ tới năm đó, gia sư lại hơi cho rằng Trung dung không đúng lắm. Ha ha... Nói về mấy loại sách đó, đọc cũng vô dụng, cách đại đạo khá xa... Lão phu ngược lại xem nhiều...
- ... Kỳ thật đại đạo thông nhau mà...
Bởi vì thân phận hiện tại của Ninh Nghị khó có thể nhận định, lại cùng trở về với Hồng Đề một cách lặng lẽ nên cũng không mấy người trong trại biết. Ngoại trừ lão nhân nghênh đón ngoài cửa viện thì không còn ai khác đón nữa. Hết thảy phát sinh trong tiểu viện lúc này liền giống như một sơn nữ dẫn theo chú rể mới về nhà. Có người tò mò nhưng cũng không ai nói to làm ồn ào. Trong phòng khách chỉ có những câu hội thoại mộc mạc mà giản dị, cũng không có quá nhiều sóng gió. Mà ở trong viện, các nam nhân trầm mặc không nói, các nữ nhân thì vừa tò mò vừa làm việc của mình, thì thầm to nhỏ phỏng đoán sự tình.
- Lại nói tiếp, nhà Lập Hằng ở Giang Ninh nhỉ. Năm xưa lão phu cũng từng qua đó một chuyến, chẳng biết hiện giờ Giang Ninh ra sao rồi...
Lương Bỉnh Phu ngồi trên ghế chủ toạ, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với Ninh Nghị. Ánh mắt ông quắc thước, lưng thẳng tắp. Trên chiếc ghế bên cạnh, Ninh Nghị cũng cung kính trả lời những câu hỏi. Ở trong phòng, Hồng Đề im lặng không nói gì. Lúc này nhìn nàng hơi giống một cô dâu mới cưới hoặc như tỷ tỷ của Ninh Nghị. Đầu tiên là nàng bưng trà tới cho hai người, sau đó nhẹ nhàng bóp vai cho Lương Bỉnh Phu, tiếp nữa lại tới ngồi xuống bên cạnh Ninh Nghị, hơi cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh. Chỉ lúc nào đó cảm thấy hơi nhàm chán thì nàng lại kẹp hai tay vào giữa hai chân.
Khi nói xong tình huống Giang Ninh, ông lão lại hỏi tới chuyện Hàng Châu. Lão uống hết chén trà, Hồng Đề lại rót thêm nước. Ông lão khẽ gõ quải trượng, cười nói:
- Hồng Đề, nếu cháu cảm thấy nhàm chán thì ra ngoài làm việc khác đi. Giữ cậu ấy lại ở đây ăn tối, cháu đi bảo người chuẩn bị một chút.
Hồng Đề đứng lên, giơ tay chỉ về phía sườn núi bên kia. Ở đó, trong bóng đêm loáng thoáng thấy ánh sáng màu đỏ sậm.
Không lâu sau, hai người đi dọc theo đường núi tới bên kia. Đó là cao tác phường ẩn trong lòng núi. Đối với Ninh Nghị, thì dù là Hà viên ngoại hay sứ giả, hay là chiếu chiêu an chấn động phương bắc triều Vũ, đều không phải là mục đích hắn tới đây. Ở ngoài Lữ Lương sơn, người Kim đã gần tới chóp đỉnh, người Mông Cổ đang càn quét mở rộng. Một ngọn núi Lữ Lương vừa chẳng cao vừa chẳng rộng thì chẳng đáng là gì.
Nhưng đương nhiên, ở đây cũng có những thứ rất quan trọng. Ví dụ như nữ tử điên ở trong sơn thôn, như lão nhân đang mệt mỏi nằm ngủ, như nữ tử đứng đầu cái trại này nhưng vẫn còn mặc quần áo vá. Có đôi khi hắn lại nhớ tới câu nói đơn giản mà Hồng Đề nói khi mới gặp "Sống không giống như con người..." Tương đối mà nói, một đám hề nhảy nhót bên kia thực sự làm cho người ta cảm thấy rất nhàm chán bất đắc dĩ.
Nhưng cho dù có cảm xúc như vậy, chuyện hiện tại vẫn là ưu tiên hàng đầu. Tối nay, Ninh Nghị và Hồng Đề xem qua tiến độ cải tiến lò cao và vật liệu thép vừa được luyện ra - sau khi được Ninh Nghị căn dặn. Hồng Đề và Lương Bỉnh Phu đều rất nỗ lực trong chuyện này, hiện giờ, tuy rằng tiến triển không nhiều nhưng cũng đã là cực kỳ cố gắng - Tiếp đó Ninh Nghị gặp Chúc Bưu, dặn dò việc điều tra những người đến từ bên ngoài sơn trại, tiếp đó căn dặn y càng nhiều kế hoạch tỉ mỉ hơn.
Cùng lúc đó, ở một bên Lữ Lương, tại sơn trại Tiểu Hưởng Mã, việc thống nhất chỉnh đốn đám sơn phỉ cũng đã đến công đoạn cuối cùng. Sáng sớm hôm sau, bọn họ mang theo binh lính khởi hành, đến đêm, sứ giả của Tấn vương Điền Hổ đến Thanh Mộc Trại, nhận được sắp xếp và chiêu đãi. Trong khi đề xuất yêu cầu được gặp mặt Hồng Đề, Lâu Thư Uyển cũng đồng thời bắt đầu cho người hỏi thăm thân phận của những người khác, rồi sau đó nhanh chóng đưa ra phản ứng, bắt đầu hợp tung liên hoành, thăm hỏi các nhà.
Cũng chạng vạng tối hôm đó, Ninh Nghị đứng trên sườn núi, cầm một chiếc kính viễn vọng một mắt, nhìn thấy nàng trong đội ngũ đi vào trong núi. Lúc này thấu kính của kính viễn vọng hoàn toàn là do thủ công mài mà thành, cho dù là dùng sản phẩm tốt nhất, nhưng độ trong suốt cũng không cao, cho nên hắn phải ngắm nhìn rất lâu.
- Oa a, kia là... Lâu Tiểu Uyển, còn Lâu cái gì nhỉ... Thư Hằng ở đâu rồi...
Cầm kính viễn vọng soi trái soi phải thật lâu sau, Ninh Nghị mới đưa kính cho Chúc Bưu ở bên cạnh.
Sau đó hắn có vẻ cao hứng:
- A, ít nhất cũng biết vì sao mình bị đánh. Cũng coi như một chuyện tốt...
Đương nhiên, tối nay Ninh Nghị không đi tới chào hỏi người bằng hữu đã lâu không gặp đó.+
Lâu Thư Uyển gặp mặt hắn là chuyện của mấy ngày sau...