Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 650 : Nước lũ (Thượng)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Gió thổi cỏ bay.
Tuy đã tiến vào mùa thu, nhưng nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống. Qua thành Hân Châu, đi trên đường, tới vùng núi hoang dã, có thể nhìn thấy người đi đường ít dần. Thỉnh thoảng ngửi thấy mùi khét lẹt theo gió lan tới. Sử Tiến biết rằng, đó là mùi của thi thể bị đốt cháy.
Người Kim chưa tới, nhưng Nhạn Môn Quan đã quy thuận người Nữ Chân rồi. Nghĩa Thắng quân đã đưa đội tiên phong bắt đầu tàn sát bừa bãi khu vực xung quanh. Lúc Sử Tiến và sáu người đi qua thành Hân Châu, cả tòa thành đã rơi vào giới nghiêm. Đám Võ Thắng quân tán loạn và một nửa Võ Uy Quân cũng đã tiến vào Hân Châu. Quân phòng thủ thủ vững thành trì, tùy lúc xuất kích. Chỉ có điều ở bên kia đường, liên tục có người tiếp tục đi về phía nam, hy vọng có thể tiến vào thành lớn như thành Thái Nguyên.
Là người của lục lâm, tốc độ của đám người Sử Tiến không hề chậm. Tối hôm đó khởi hành, theo quan đạo đi về phía bắc. Tới đêm khuya, trên đường đã bắt đầu hỗn loạn. Bọn họ đi lách khỏi đường chính. Nửa đêm đi qua thành Hân Châu. Rất nhiều quan binh đang từ cửa thành đi vào. Cây đuốc nối dài, chiếu sáng cả tòa thành, cũng chiếu lên tường thành cổ xưa. Tiếng kêu, tiếng khóc, hỗn loạn khiến cho ban đêm mà náo động như ban ngày. Nhưng mà qua Hãn Châu, đèn dần ít. Bảy người như tiến vào khu vực hoang vắng, cẩn thận lựa chọn đường đi, tốc độ thong thả.
Đi từ rạng sáng tới hửng động, chân núi khá là yên tĩnh. Thỉnh thoảng mới nhìn thấy ánh sáng từ cây đuốc. Đại khái là hương dân ở mấy ngọn núi gần đấy. Phần lớn đã bị quân đội tàn sát, còn lại thì chạy trối chết về hướng nam. Có lẽ bọn họ không chạy trốn được. Nhưng ít ra, vào đêm khuya như vậy, quân đội sẽ không hành động.
Đi xa hơn phía trước, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi thi thể bị đốt. Là dấu vết lưu lại từ chạng vạng hôm qua. Rạng sáng, sương mù đã phủ kín khu rừng. Đoàn người lặng lẽ dắt ngựa đi theo đường núi. Trong sương mù mờ mịt, ánh lên những ánh đỏ.
Đó là dấu hiệu lửa đang cháy, im lặng không một tiếng người. Bọn họ giống như con thuyền đi trong sương mù. Mùi khét lẹt càng thêm nồng nặc. Người đi đầu phát hiện ra một thi thể nằm trong khe nước bao quanh thôn trang. Phía trước có một cây cầu nhỏ. Trên cầu đá có người bị treo cổ trên đấy. Cảnh vật phía trước dần hiện ra rõ ràng. Hơn nửa thôn trang đang cháy hừng hực. Còn lại thì đã bị đốt thành tro tàn rồi.
Những thi thể nhìn mà ghê sợ xuất hiện ở trước mắt. Thôn trang này bị giết chóc xong mới bị thiêu rụi.
Không có người sống.
Phòng ốc phía trước bị sụp xuống. Con đường đi qua thôn trang cũng bị phá hỏng. Bọn họ yên lặng đi vòng qua thôn trang, di động trong sương mù. Những căn nhà bị thiêu đốt hầu như không còn, sụp xuống dưới chân bọn họ. Khói trắng bốc nghi ngút, giống như là con thuyền bị thiêu đốt trên biển rồi sau đó chìm nghỉm.
Trong sương mù, bảy người dắt ngựa, một mực im lặng đi về phía trước. Người lục lâm, ít nhiều trên tay đều dính máu. Như Sử Tiến, lúc ở Lương Sơn, thấy qua cảnh đồ sát. Sáu người còn lại, có lẽ cũng có người từng thấy, nhưng có lẽ không có bấy kỳ cảnh tượng nào tạo cảm giác mãnh liệt "chìm nghỉm" cho bọn họ như hiện tại. Đối với lực lượng đến hủy diệt cả nước, không một quân đội hay đám thổ phỉ nào có thể gây ra cảm giác hủy diệt như vậy, bởi vì mọi người đều hiểu, cảnh tượng như vậy, có lẽ còn xảy ra ở rất nhiều nơi xung quanh.
- Lần này Kim cẩu xuôi nam, đại tướng chỉ huy đánh phía tây, chính là Niêm Hãn.
Sau khi đi qua thôn trang, mật thám gầy gò đi đầu mới thấp giọng mở miệng. Tên của y là Tiền Phi. Ở vùng Nhạn Môn Quan này, cũng có chút danh tiếng. Mà Niêm Hãn, chính là tên Nữ Chân của Hoàn Nhan Tông Hàn.
- Chu tông sư đang ở phía bắc đi theo đại quân này, liền tra rõ hư thật của bọn chúng. Niêm Hãn là nhân vật lợi hại số một số hai của triều đình nước Kim. Nếu chúng ta có thể giết được y, liền có thể giải trừ được vòng vây.
Trong bảy người, trừ Sử Tiến, Tiền Phi ra, năm người còn lại chia làm hai tốp. Tốp ba người chính là ba người lúc đầu trên quán rượu, xem ra đã ở lăn lộn trong lục lâm không ngắn. Lần lượt là, "Xích Đồng Thủ" Vi Báo. "Trọng Kiếm" Phương Nhai, và "Thiết Câu Tử" Trần Tú Thanh. Hai người kia tương đối trẻ, một đao một kiếm. Nghe nói bọn họ còn biết dùng ám khí. Được gọi là "Hà Bắc song anh". Một người tên là Trần Diễn, một người tên Đường Tổ Hán, tuy nhiên có vẻ như danh tiếng không lớn lắm. Theo lời bọn họ, chính là nghe xong Trúc Kỳ thuyết thư, bị lây nhiễm bởi tinh thần nghĩa hiệp, vì nước vì dân. Vì thế khi nghe được tin người Nữ Chân xuôi nam, liền tự ứng cử.
Vì nhiệt huyết làm việc nghĩa nổi lên nhất thời, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn. Đối với Sử Tiến mà nói, trong sáu người, ngoại trừ khinh công của Tiền Phi, võ công của mấy người còn lại trên giang hồ cùng lắm là bậc trung, hoặc trung hạ. Thậm chí "Hà Bắc song anh" kia, tâm lý không vững. Sau khi qua thành Hãn Châu, cảm xúc rõ ràng có chút xao động. Nhưng vào lúc này, cũng khó có thể kén cá chọn canh được.
Mặt trời vừa lên cao, bọn họ nghe được tiếng vó ngựa, chấn động cả mặt đất.
Mật thám Tiền Phi kia nói:
- Tới huyện thành rồi.
Mấy người tạm thời buộc ngựa vào cây, đi về phía trước. Từ chỗ này nhìn sang, có thể nhìn mơ hồ nhìn thấy tường thành.
Một đội nhân mà người Kim phi qua như bay. Mà xa xa đóng ở trên tường thành, cũng là binh lính Nữ Chân.
Cột khói xuất hiện trên tường thành, lượn lờ trên bầu trời. Từ bên đó truyền tới đủ loại tiếng động, giống như có vô số người đang xì xào bàn tán. Có kêu thảm, có gào thét. Mấy người trốn vào bụi cỏ, nghe một lúc, Tiền Phi đấm xuống đất:
"Cửu Văn Long" Sử Tiến, giữa núi non trùng điệp, y lau máu tươi trên đao, dắt sau lưng. Nhìn sang hai con chiến mã kia, thì phát hiện sau khi va cham kịch liệt, hai con ngựa đều bị thương, ngã trong vũng máu, không thể đứng lên được. Y thở dài, quay đầu đi về hướng Hân Châu.
Vừa rồi trong quá trình chạy trốn, y từng bước từng bước giết sạch đám kỵ binh Nữ Chân đuổi theo. Trong đó có hai gã thám báo Nữ Chân về sau gia nhập. Tuy rằng cũng bị thương, nhưng không nghiêm trọng. Đi được một lúc thì đã thấy sơn lĩnh cách đó không xa, mơ hồ có thể nhìn thấy địa phương bên dưới. Thôn trang bị thiêu đất hoang tàn mà buổi sáng gặp qua, giờ đã không còn ánh lửa. Trong bóng tối, nhìn như là một đám mồ.
Sử Tiến đi qua sơn lĩnh, trên đường gặp hai thám báo Nữ Chân. Y giết cả hai, đoạt được một con ngựa. Lúc tới một khu rừng, đột nhiên nhận ra cái gì đó, y dừng cương ngựa lại. Trên một thân cây cách đó không xa, một thân ảnh nhảy xuống, chính là Tiền Phi phụ trách mật thám.
Hai người nhìn nhau một cái, không nói gì. Tiền Phi đi trước dẫn đường, Sử Tiến đi theo sau. Trong rừng, Sử Tiến gặp được mấy người chạy trốn. Trần Tú Thanh co người lại trong bóng đó, nhìn cô thi thể phía trước. Cỗ thi thể đó chính là nữ tử được cứu. Một cây đao xuyên qua lồng ngực nàng. Xem ra là tự sát. Cách đó không xa, Trần Diễn trong "Hà Bắc song anh", nằm dưới tàng cây, Đường Tổ Hán ngơ ngác ngồi bên cạnh.
Thấy cao thủ Sử Tiến đi tới, tinh thần của Trần Tú Thanh, Đường Tổ Hán có vẻ chấn động một tí. Sử Tiến nhìn thi thể nữ tử, Trần Tú Thanh nhìn y trong bóng đêm:
- Chúng ta, chúng ta không cứu được người nào... Một người cũng không...
Tiền Phi ở bên cạnh hạ giọng nói vài câu. Kỳ thực dù y không giải thích, Sử Tiến cũng có thể đoán ra được. Lúc trước nàng ta chạy trốn với bộ quần áo rách nát. Tuy bị lăng nhục, nhưng vẫn đang liều mạng chạy trốn. Khi chạy tới nơi này, được an tĩnh liền nghĩ thông suốt, rồi tự sát. Kết quả là "Xích Đồng Thủ" Vi Báo và "Trọng Kiếm" Phương Nhai chết một cách vô ích.
Sử Tiến cũng không biết nói cái gì, đi về hướng Trần Diễn, Đường Tổ Hán. Cánh tay của Trần Diễn đã đứt, nhưng đã được băng bó. Sử Tiến nhìn một lúc, không ngờ y mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn nhìn người xung quanh, thanh âm suy yếu mà khàn khàn:
- Ta vô dụng rồi, giết ta đi... Ta vô dụng rồi...
Sử Tiến chỉnh lại cây đao sau lưng, cầm lấy trường thương, đứng dậy, hít sâu một hơi, nói:
- Đây là đánh giặc.
Tối hôm qua vẫn còn bảy người, còn chưa làm được gì mà đã mất hai người, trong đó có một người bị cụt tay. Nhưng bất kể như thế nào, đây là chiến trường. Buổi chiều Sử Tiến còn cảm thấy hoang mang. Nhưng không biết vì sao, tới lúc này y đã nghĩ thông suốt. Đây chính là đánh giặc. Quân đội của người Nữ Chân còn đang như dòng nước lũ xông về phía nam. Còn có vô số thám báo vờn quanh, còn có vô số người chống lại, còn có vô số người sẽ bị nghiền nát. Ở trong thế cục như vậy, lực lượng của một người hay mấy người, đều nhỏ bé không đáng kể.
- Ngươi còn sống, tương lai có lẽ còn hữu dụng. Đây là đánh giặc.
Sử Tiến nắm chặt lấy trường thương trong tay:
- Ta muốn đi Hân Châu.
Tiền Phi nhìn y:
- Hỗ trợ thủ thành à?
- Đại Huyện đã bị phá, hơn nữa không đủ lớn. Thành Hân Châu khá lớn. Phá được thành, tất có chiến đấu trên đường phố. Lúc đó là lúc tình hình hỗn loạn nhất. Nếu Niêm Hãn vào thành, chúng ta mới có cơ hội ám sát y.
Sử Tiến nói:
- Nếu Chu tông sư không chết, có khả năng cũng sẽ ở nơi đó. Bất kể như thế nào, ta đều muốn gặp ông ta.
Trần Tú Thanh và Đường Tổ Hán nhìn sang, Tiền Phi trầm mặc một lúc lâu, hít một hơi, nhìn Sử Tiến:
- Ta vốn định quay lại Đại Huyện, nghĩ biện pháp mang được sư phụ đi an táng. Nhưng người nói có lý... Ta đi theo ngươi.
Dưới ánh sao, trong dòng nước lũ đầy màu tanh, kế hoạch nho nhỏ, cứ như vậy được hình thành...