Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 651 : Nước lũ (Hạ)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Đêm ngày mùng bốn tháng tám, đám người Sử Tiến vượt qua đường núi trở lại Hân Châu. Lúc rạng sáng, đoạn đường núi dần dần có nhiều thám báo Nữ Chân đi dò la. Điều này chứng tỏ rằng mấy vạn quân đội Nữ Chân đã vượt qua bọn họ, tạm thời đóng quân ở đồi núi. Đó là do quan đạo từ Đại Huyện tới Hân Châu có một khe núi gần đó. Vượt qua đồi núi, có thể mơ hồ trông thấy ánh sáng từ lửa trại. Có thể cảm giác được tiếng ong ong truyền tới từ mấy vạn nhân mã.
Trong không khí, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc mơ hồ.
Rạng sáng mùng năm, bọn họ đã chạy tới Hân Châu. Lúc này cửa bắc thành Hân Châu đã đóng. Cửa nam mở ra, để cho binh lính và bình dân chạy vào. Tin tức quân đội Nữ Chân đang tiến tới từ phía nam cũng đã truyền tới hoàng cung. Đám người sử Tiến kịp thời vào được thành trước khi nó đóng cửa. Lúc này bên trong thành, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Người Kim đột nhiên xuôi nam, đã tạo nên cơn sốc lớn với toàn bộ Vũ triều. Nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ chỉ nhận được những tin tức lẻ tẻ, không ăn nhập với nhau. Mặc dù người Nữ Chân đã phá Nhạn Môn Quan một đường xuôi nam. Phần lớn mọi người vẫn không thể lý giải chuẩn xác ý nghĩa trong đó. Có người rời đi, cũng có rất nhiều người trong khoảng thời gian ngắn do dự không nỡ rời đi, trong lòng lo sợ chờ đợi tình thế phát triển. Do rất nhiều dân chạy nạn, mấy vạn quân đội dũng mãnh vào, cùng với một bộ phận dân cư muốn chạy nạn, khiến cho tòa thành không khỏi rơi vào khủng hoảng. Dần dần không kiểm soát được.
Dân chạy nạn tuôn vào trong thành, bắt đầu hướng quan phủ đòi lương thực. Một nhóm người thấy dân trong thành rời đi, bắt đầu lấn chiếm phòng ốc để trống. Khủng hoảng dẫn tới không ít ẩu đả. Vài bang phái trong thành có mâu thuẫn ngầm, dần trở nên gay gắt. Quân đội chỉ cần để ý trong thành không tới mức đại loạn, nên không để ý tới mấy việc đó. Bọn họ trưng dụng rất nhiều tòa nhà ở phía bắc thành, phá hủy phòng ốc lấy gỗ tạo thiết bị phòng ngự. Cũng có không ít dân chúng nhiệt huyết tham dự vào. Ở trên tường thành đặt rất nhiều vật tư phòng thủ.
Ở khu vực quanh đây, Tiền Phi có một vài mối quan hệ. Y nhanh chóng tìm được người quen trong quan phủ, rồi an bài Sử Tiến, Trần Tú Thanh vào đội ngũ dân phu. Về phần "Hà Bắc song anh", bởi vì Trần Diễn bị đứt tay phải, nên không thể làm việc được, Đường Tổ Hán phải chiếu cố bạn mình, hai người liền tách khỏi đội. Giang hồ hợp tan như bèo trôi, lần này chia tay, lần sau có lẽ khó gặp lại.
Bỏ hết việc phiền não trong đầu, đám người Sử Tiến bắt đầu hỗ trợ đội ngũ dân phu hủy phòng cố, củng cố phòng ngự. Mà tới mùng sáu, quân đội đầu tiên của Nữ Chân đã tới triền núi phía tây bắc hoàng cung. Tiếp đó là đội kỵ binh, đội bộ binh, đội Nghĩa Thắng Quân áp giải tù binh là dân thường, từ các hướng phía bắc tụ tập ở trước thành Hân Châu.
Từ trên tường thành Hân Châu nhìn xuống, các nhóm quân từ vùng quê đối diện, từ sườn núi, dần tụ tập lại, tạo thành quy mô mấy vạn người, kéo dài khắp núi đồi. Ở phía trước đội quân người Nữ Chân, rất nhiều dân chúng Vũ triều bị tụ tập lại. Thỉnh thoảng có đội kỵ binh phụ trách đi qua đi lại, vung roi vào đám người. Thậm chí vung cả đao, chém vào người cả trai lẫn gái. Một hàng người đồng nghìn nghịt xen lẫn trong tiếng khóc, giống như là một đàn dê bò thật lớn.
Có cụ già bước chân lảo đảo, có đứa nhỏ mặt trắng bệch không chút máu, có người mẹ ôm tã lót, có nam nhân cường tráng cả người dính đầy máu, thậm chí là thi thể. Phần lớn đều bị dây thừng buộc thành chuỗi. Phú thương, quan viên, binh lính, bình dân đều có trong đội ngũ đồng nghìn nghịt kia. Bọn họ chỉ dám khóc âm thầm, bởi vì nếu khóc lớn tiếng, sẽ bị người Nữ Chân quát mắng, đánh giết. Ngẫu nhiên có một hai người, liền bị xạ thủ Nữ Chân gần đó bắn chết. Dù như vậy, tiếng khóc vang trời vẫn truyền tới tường thành Hân Châu.
Quân coi giữ trên thành chỉ có thể yên lặng nhìn hết thảy. Tới buổi chiều, thấy bên ngoài thành có chút hỗn loạn, một tướng lĩnh trẻ tuổi muốn lãnh binh tập kích, thì bị chủ tướng thủ thành mắng trở về. Sử Tiến ở một góc tường thành chuẩn bị lăn cây, cũng yên lặng nhìn phía dưới.
Quân đội Nữ Chân, cùng với Nghĩa Thắng Quân do người Liêu tạo thành, còn đang không ngừng tụ tập. Bình dân xung quanh bị bắt tới cũng ngày càng nhiều. Tới ban đêm, quân đội Nữ Chân ngoài thành thậm chí không dựng lều với quy mô lớn. Bọn họ đang chuẩn bị thang công thành ở phía sau núi, đồng thời chờ đợi quấn tiếp viện mang khí giới tới. Phần lớn người Nữ Chân ngủ luôn trên đất, trên sườn núi, gối giáo chờ trời sáng.
Ánh lửa kéo dài. Tối hôm đó, quân đội Nữ Chân một mực tập kết, không ngừng nghỉ. Kỵ binh thám báo giơ ngọn đuốc đi qua đi lại trước thành nhằm dự phòng quân đội Vũ triều tập kích. Sáng sớm ngày thứ hai, không khí vẫn còn sương mù Hoàn Nhan Tông Hàn đứng trên sườn núi nhìn tình cảnh phía trước, sau đó phất tay.
- Tấn công.
Y ra lệnh.
Người Nữ Chân thổi kèn lên.
Đau đớn kéo dài giờ đã trở nên chết lặng. Gió lạnh thổi vào người, cũng đã không còn cảm giác. Lúc tiếng huyên náo vang lên, y bị bắt đứng dậy, đẩy về phía trước. Không khí vẫn còn là sương mù. Rất xa là tường thành hoàng cung. Còn tiếng của người Nữ Chân thi ở phía sau truyền tới.
Y tên là Võ Thành, là nông hộ gần Đại Huyện, ba mươi lăm tuổi. Không lâu trước đó y có một thế tử, có một con gái sắp tới tuổi lập gia đình. Giờ đã không còn ai.
Y lấy một miếng lương khô trên người, chỉ ăn một miếng nhỏ, tận lực hô hấp, khôi phục thể lực. Lại có tiếng bước chân truyền tới. Y trèo qua tường vào nhà.
Nghe nói mấy chỗ mấu chốt để thoát khỏi thành đều đã bị người Nữ Chân nắm giữ. Lúc này mấy vạn quân đội và mấy vạn bình dân đều bị ngăn cách tòa thành thị này. Chống cự và chém giết vẫn mãnh liệt, nhưng phần lớn đều sắp sụp đổ, sớm hay muộn cũng phải buông tay, Hân Châu thực sự xong rồi. Y cũng không biết mình còn có thể sống sót hay không. Lúc nhảy qua tường vào nhà, thì thấy nơi đó đã đầy máu tanh. Đột nhiên y giáp mặt với năm tên Nữ Chân vừa mới thảm sát tòa nhà này xong.
Hai bên sửng sốt, phía đối phương liền vung đao đánh tới. Sử Tiến xoay người bỏ chạy, xuyên qua các phòng. Lúc chạy tới phía trước, thì bị đụng phải một tên binh lính Nữ Chân. Đối phương vung đao chém tới, bị Sử Tiến dùng một chiêu Ký Thiếp Sơn Kháo đánh bay vào tường. Sử Tiến vung đao chém vào yết hầu người nọ. Máu tươi phun ra. Mấy tên còn lại đã đuổi tới.
Múa may thanh đao, Sư Tiến chặt đứt yết hầu của một người. Cánh tay của y cũng trúng một đao. Chính vào lúc này, một thanh âm xé gió mà tới. Có người cũng lao vào gian phòng, múa may một cây đao, chém về phía bốn tên binh lính Nữ Chân còn lại. Sử Tiến nhân cơ hội chém chết một tên. Người cầm đại đao kia giết một người, còn hai tên binh lính Nữ Chân cũng trúng phi tiêu ở đằng sau, liền ngã xuống.
Múa đại đao là một đại hán có dáng người khôi ngô cao lớn. Còn người ném phi tiêu ở bên ngoài lại là một cô gái trung niên. Hai người đều trải qua chém giết kịch liệt, dính rất nhiều máu trên người. Ba người nhìn nhau một lát. Vị đại hán kia nói:
- Là huynh đệ cùng đường à? Thân thủ không tệ, muốn đi chung với chúng tôi không?
Sử Tiến nhìn bọn họ, cô gái kia hơi ngẩng đầu:
- Võ công của ngươi không tệ, muối đi thì đuổi theo.
Nói xong, nàng xoay người rời đi. Đại hán cao to giơ tay lên nói:
- Đi thôi. Mọi người đi cùng nhau, còn hơn đi một mình.
Sử Tiến gật đầu, hồ nghi nhìn đằng sau. Nàng kia có thân pháp cực nhanh. Đại hán cũng nhanh chóng đi theo. Sử Tiến liền phát lực, tốc độ không hề kém so với hai người kia. Cô gái đi phía trước rõ ràng có võ công rất cao, chỉ sợ cho dù đấu với Sử Tiến cũng không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa khí mạch trầm sâu, vẫn còn thừa lực. Mỗi khi đi được một đoạn, nhìn thấy phía trước có binh lính Nữ Chân, liền nhanh chóng thay đổi tuyến đường. Đại hán phía sau cầm đao, thấy võ nghệ của Sử Tiến rất cao cường, chắp tay thấp giọng nói:
- Tại hạ là "Song Liên Sơn" Bành Đại Hổ, huynh đệ từ đầu tới, tên là gì?
- Người vùng sơn dã, Sử Tiến.
Tới lúc này, y đã không cần phải giấu diếm thân phận. Một bên chạy, một bên chắp tay nói:
- Các vị đang định đi đâu vậy?
- Đi gặp Chu tông sư.
Bành Đại Hỗ nói.