Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 674 : Ngưng đông tuyết hải, sinh tử cự luân (5)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Mưu Đà Cương.



Tuyết tạm ngừng rơi, gió cũng không còn lớn, nơi đóng quân của quân Nữ Chân bị nước vây quanh ba phía, từng đống lửa trại cháy rực trong lều trại. Trong chiếc lều lớn nhất ở trung tâm, lửa than hừng hực thiêu đốt trong sáu chiếc chậu lớn bằng sắt, những món đồ trang trí, những bộ da lông thú, đao thương, thậm chí cả các người hầu...tất cả đều góp phần làm nổi bật khí thế uy nghiêm lẫm lẫm của nơi này, Tông Vọng ngồi sau chiếc bàn dài, nhìn bức thư sờn rách trên tay.



Hoàn Nhan Đồ Mẫu, Thống lĩnh Hán quân Lưu Ngạn Tông, tướng Tái Lạt...ngồi gần đó, thỉnh thoảng trao đổi với nhau bằng nét mặt, hoặc thấp giọng nói mấy câu. Tới lúc này, vài người đã ít nhiều biết tình thế, bức thư bị xé non nửa đó là do Hoàn Nhan Đồ Mẫu sai người trình lên Tông Vọng, đội trưởng thám báo còn đang đứng phía dưới đợi hỏi tới. Tông Vọng xem bức thư hồi lâu, vẻ mặt biến đổi liên tục, cuối cùng cầm bức thư vỗ lên bàn.



- Hừ, lũ người phương nam này muốn lừa gạt ta!



Nói xong, y nhìn lướt qua khuôn mặt mấy người phía dưới, lại nhíu mày, đưa mắt nhìn gã đội trưởng thám báo.



- Ngươi nói cho ta nghe một chút về tình thế lúc đó, Lúc nào, ở đâu, trong hoàn cảnh nào, người gặp tên đó, lấy được thư này?



- Dạ.



Gã đội trưởng thám báo vái chào rồi kể lại đầu đuôi mọi việc.



Vì đã vào mùa đông, tuyết lớn bắt đầu phủ núi, số lần quân Nữ Chân ra ngoài tuần tra càn quét cũng không nhiều như trước đó. Trên con đường núi cách đại doanh Mưu Đà Cương mười dặm, đội thám báo của gã gặp kẻ địch. Chúng có ba người, trong đó người mang thư có lẽ là một quan viên Võ triều, hai người đi hai bên, hẳn là hộ vệ. Cứ theo con đường đó đi tiếp một đoạn nữa, là tới khu vực ngoại thành Biện Lương.



Đội tuần tra của Nữ Chân có năm người, chuyên phụ trách cắt đứt sự liên hệ giữa Biện Lương và bên ngoài, tuy nhiên điều đó không thể thực hiện triệt để, bởi vì Biện Lương quá lớn, e là huy động toàn bộ mấy vạn quân Nữ Chân, cũng không thể vây kín quanh thành được. Nhưng dù không phong tỏa được hoàn toàn, vẫn có thể chặn được một số người ra vào đưa tin. Nhìn thấy ba người kia, năm tên thám báo lập tức triển khai truy kích.



Đôi bên đều là kỵ mã, ba người kia cũng cảnh giác rất cao, thấy người Nữ Chân động hơn, liền quay đầu bỏ chạy, còn bắn tên trở lại. Thám báo Nữ Chân lập tức bắn trả, sau đó bắn trúng giữa lưng tên quan viên kia.



Ba kỵ mã phi ngựa chạy vào vùng phụ cận gập ghềnh trên núi, thám báo lập tức truy đuổi, cuối cùng do bị thương, viên quan Võ triều bị ngã ngựa, rơi thẳng xuống một con sông cạn phía dưới. Hai gã hộ vệ Vũ triều quay lại cứu nhưng không kịp.



Thám báo Nữ Chân vừa chia ra truy đuổi, vừa đi đường vòng tới lũng sông, tìm kiếm thi thể viên quan Võ triều, sau đó phát hiện một bức thư. Sau khi rơi xuống sông, dường như viên quan Võ triều muốn xé nát bức thư ném đi, nhưng ty không còn hơi sức, chỉ kịp xé bức thư làm hai. Gió thổi bay mất nửa bức thư, phân nửa còn lại, bị đội thám báo của gã nhặt về.



Đội thám báo đem bức thư giao cho cấp trên trực tiếp, cấp trên trực tiếp xem xong, nghĩ rằng đây là việc quan trọng, bèn nộp cho người phụ trách việc này là Đồ Mẫu. Sau khi xem qua, Đồ Mẫu lập tức mang tới cho Tông Vọng.



Tông Vọng nhìn gã thám báo:



- Từ lúc thấy tên quan Võ triều kia ngã ngựa rơi xuống sông, cho đến lúc các người đi đường vòng xuống phía dưới, có lúc nào bị khuất tầm mắt không?



Gã thám báo đáp:
- Hoàng thúc nói có lý, phàm làm việc gì cũng phải suy xét tới hậu quả xấu nhất, hôm nay quân đội Võ triều đã bị ta đánh tan, tàn quân phân bố rải rác khắp nơi. Kế tiếp, cần cho đại quân tăng tốc chuẩn bị công thành, trong vòng năm ngày, ta muốn toàn bộ các loại khí giới phải hoàn thành, phát động tổng tiến công. Còn đối với việc này, hãy cho thám báo thăm dò tình hình xung quanh, tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc là người phương nào muốn làm việc này, sau đó...Quách tướng quân, việc này do người phụ trách, thay ta nghiền nát bọn chúng!



Mọi người nhận lệnh.



- Vâng!



Tiếng hô khiến đại trướng hơi rung động.



Tông Vọng gõ gõ ngón tay trên bàn, đợi mọi người rời khỏi, y đi tới đi lui trong lều vài vòng, rồi trở lại trước bàn, cầm hai tờ thư không đưa cho bọn Quách Dược Sư xem, đọc lại một lượt.



Nội dung hai tờ thư sau cùng này, phần lớn là những lời thuyết phục, phần đầu là viễn cảnh sau khi đại quân Tông Vọng bị lũ lụt nhấn chìm. Sau đó tiếp tục nói về rất nhiều vấn đề của Kim quốc, đại ý: "Hoàn Nhan A Cốt Đả một đời kiêu hùng, lúc khởi sự, tinh thần người Kim hết sức phấn chấn, người tài xuất hiện lớp lớp, nhưng trong đó cũng ẩn chứa tai họa ngầm.



Sau khi A Cốt Đả mất, người kế vị không phải là con ruột của ông ta, mà là em ruột thứ tư Ngô Khất Mãi. Ngô Khất Mãi là người điềm đạm, thừa sức gìn giữ thành tựu của người đi trước, thật sự là sự lựa chọn rất vất vả tâm sức của A Cốt Đả, nhưng qua đó cũng nói lên một vấn đề, nhân tài người Kim xuất hiện lớp lớp, quả là cục diện đầy cạnh tranh gay gắt, khi đời thứ ba kế vị, tình thế sẽ như thế nào, thật rất khó nói.



Trong người Nữ Chân, Đại soái Niệm Hãn cũng là người hùng tài đại lược, Ngô Khất Mãi tại vị, đám Tông Vọng có thể có địa vị ngang nhau, nhưng nếu Ngô Khất Mãi không còn, tình thế sẽ như thế nào? Kế sách liên Kim kháng Liêu của Vũ triều, là sai lầm đáng tiếc và không thể sửa được, nhưng nếu như mấy vạn đại quân dưới trướng vị hoàng tử lợi hại nhất trong các hoàng tử Kim quốc là Tông Vọng, bị tiêu diệt ở nơi này, người duy nhất có thể nắm giữ binh quyền bình định thiên hạ, chỉ có Đại soái Niệm Hãn.



Hai lộ đại quân Đông lộ, Tây lộ của Kim quốc nam hạ xâm lược Võ triều ta, nhưng Tông Vọng tới Biện Lương trước, Niêm Hãn lại bị thành Thái Nguyên kiên cố ngăn trở, Tông Vọng mấy lần ra lệnh cho đại quân Niềm Hãn cấp tốc Nam hạ, dù rõ ràng là có thể đi vòng qua Thái Nguyên, nhưng Niêm Hãn vẫn lần lữa không đi. Giữa hai người, e rằng có hiềm khích? Lúc này quyết định dùng kế sách Hoàng Hà vỡ đế, bất quá Vũ triều mất đi một khu vực, nhưng trong vòng mấy năm, nhất định Kim quốc sẽ loạn. Người Nữ Chân đột nhiên khởi sự mà được thiên hạ, cũng chưa tích lũy được nền tảng bền vững, nếu không thể nghỉ ngơi lấy lại sức chăm lo việc nước, nhất định trong vòng vài thế hệ sẽ sớm tiêu vong, không còn là mối họa của Võ triều...



Mỗi câu mỗi chữ của hai tờ thư cuối cùng này, biểu lộ hiểu biết của người viết thư đối với nội bộ của Kim quốc, lời lẽ như đi bóc trần gan ruột người ta..."



Trên thực tế, Niêm Hãn bất động đối với Thái Nguyên, là vì cẩn thận, đây là lần đầu tiên họ xâm lược Vũ triều, nếu như thực sự toàn quân Nam hạ, trên đường tiến quân lại để sót Thái Nguyên, nếu như Tây quân Võ triều chặn mất lối về, hơn mười vạn đại quân Nữ Chân sẽ rơi vào nội địa Võ triều, hậu quả ra sao thật khó nói. Đương nhiên Tông Vọng cũng hiểu rõ mối lo đó, những lời lẽ của bức thư không chút khách khí này, khiến y cảm thấy sự chia rẽ rất có thể có. Ít ra, sau khi đọc xong bức thư, trước hết y nghĩ thầm, việc đối phương chọn biện pháp làm vỡ đê Hoàng Hà, có thể là thật.



Về phần những lời thoạt nhìn gây chia rẽ trong thư, y đã cố gắng coi như không, nhưng đã đọc điều gì đó, hiểu rõ điều gì đó, lại muốn không nghĩ tới nó, là điều không thể.



Từ sự tác động này mà xét, bất kể là bức thư này là thật hay giả, ít nhất nó đã tạo ra được một tác dụng nhất định.



Nghĩ tới đây, Tông Vọng liền vỗ mạnh lên bàn.



Nho sinh Vũ triều là một đám hề nhảy nhót, nhưng người này lại cho thấy, không những hắn hiểu rất rõ tình hình nội bộ của Kim quốc, mà thủ đoạn của hắn, cũng đặc biệt làm người ta phẫn nộ.



Sau này nếu bắt được người này, cần phải tự tay róc xương lóc thịt sống hắn!



Tông Vọng nghĩ tới kẻ tiểu nhân không rõ lai lịch kia của Vũ triều, trong đầu xuất hiện ý nghĩ đó...