Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 675 : Ngưng đông tuyết hải, sinh tử cự luận (6)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Khó khăn lắm, tuyết mới chịu ngừng rơi, không khí trong sơn cốc của thôn Hạ cũng trở nên náo nhiệt.
Dù tuyết rơi nhiều, quân đội vẫn không hoàn toàn ngừng huấn luyện, lại còn lăn lê bò toài không nhụt chí trong băng tuyết giá lạnh để rèn luyện thể chất, luyện tập xung phong...Người trong sơn cốc đông đúc, thay phiên liên tục xúc tuyết, lấy lao động thay thế huấn luyện, chỉ có một số người sức khỏe không tốt, mới được hoàn toàn nghỉ ngơi.
Thời này dù sao binh lính cũng vẫn có vấn đề về thể chất, thường ngày mọi người ăn uống không sung túc, một tháng chỉ được ăn vài miếng thịt, thân thể cũng gầy yếu. Nhưng mặt khác, người từ cuộc sống gian khổ bước ra, thường cũng đã được tôi luyện, bởi vậy những quân nhân không chịu nổi giá lạnh, cũng không nhiều.
Để duy trì cuộc sống cho hơn vạn người, Ninh Nghị vận dụng hàng loạt quan hệ, không chỉ dựa vào hệ thống hậu cần của phủ Hữu tướng, mà còn có các địa chủ, phú thương mà hắn đã tạo được mối quan hệ tốt đẹp và sự tin tưởng lẫn nhau hồi cứu trợ thiên tai trước kia. Lần trước là vì cứu người, cũng là cho mọi người cơ hội kiếm tiền, lần này là vì đánh giặc, Ninh Nghị lấy danh nghĩa quan phủ ghi biên nhận tạm thời, sử dụng lương thực, thực phẩm mà những phú thương đó tích trữ, để bù đắp cho sự thiếu hụt quân lương, đợi khi chiến tranh kết thúc, chính phủ sẽ thanh toán sau.
Để tránh cho sơn cốc ở thôn Hạ bị quân Nữ Chân công kích bất ngờ, lại bị tan vỡ và phải chuyển đi, số lượng thực đó được tạm thời trữ ở bờ bắc Hoàng Hà, cách mấy ngày vận chuyển về một lần. Càng về sau, lương thực chuyển về càng nhiều, tuy vận chuyển phiền phức, hơn nữa cũng do bờ bắc Hoàng Hà bị ảnh hưởng nhất định vì thực hiện vườn không nhà trống, nhưng sau khi hao tốn tâm sức, vấn đề quân lương đã được bảo đảm.
Hàng ngày tuyết đều được quét dọn, đến khi tuyết ngừng rơi, tuyết đọng trong sơn cốc liền được quét dọn sạch sẽ. Rất nhiều tuyết đọng được chất xung quanh sơn cốc như một ngọn núi nhỏ, nếu kỵ binh Nữ Chân tới, cũng bị ngăn trở ít nhiều.
Hệ thống phòng ngự bên ngoài của sơn cốc là những đóng tuyết, là năm lớp chướng ngại vật xen lẫn với những chiến hào. Men theo núi mà lên tới đài quan sát, tường thành bằng gỗ đang được dựng lên, tám mươi khẩu Du mộc pháo và mấy khẩu Thiết pháo do Lữ Lương Sơn mang tới đã được đặt ở những vị trí then chốt- những vị trí được lựa chọn nghiêm ngặt nhằm tạo thành một mạng lưới hỏa lực chặt chẽ ở phía trước sơn cốc.
So với Thiết pháo thời hậu thế, uy lực của Du mộc pháo đương nhiên không tính là lớn, trên chiến trường rộng lớn hoặc trên tường thành trống trải của Biện Lương, không phát huy nhiều hiệu quả, nhưng ở phía trước và xung quanh sơn cốc có địa hình tương đối chật hẹp này, tám mươi khẩu pháo là đủ để khiến Ninh Nghị cảm thấy vững bụng. Đương nhiên, đối với những người khác còn chưa rõ hiệu quả của Du mộc pháo, thì không cảm thấy như vậy.
"Nếu có một hai vạn người xông tới, khắp núi đồi sẽ tràn ngập người."
Không ai biết, ở một khu vực bị cô lập như vậy, thành Thái Nguyên còn có thể giữ được bao lâu. Nhưng có một điều có thể tin tưởng, nếu như Thái Nguyên có thể giữ vững lâu như vậy, thành Biện Lương cũng sẽ có cơ hội như vậy, sự đánh cược được ăn cả ngã về không của bọn Ninh Nghị, đều dựa vào điều kiện tiên quyết này.
Thành Biện Lương mà bị phá, mọi việc đều đi tong, mà cho dù Biện Lương giữ vững được, Ninh Nghị, Hồng Đề, Tần Thiệu Khiêm cũng cần phải nỗ lực gấp mười lần, rốt cuộc nhìn lại, thấy chỉ nắm được một phần trăm hy vọng.
Nhưng có một điều chắc chắn, rất nhiều người sẽ phải chết!
Sức chiến đấu của Vũ triều tuy yếu, nhưng quân nhu quân dụng rất đầy đủ, Ninh Nghị đã liên tục điều tới rất nhiều cung tên, thuốc nổ, các loại binh khí, nhưng với hơn một vạn người trong sơn cốc, rốt cuộc sức chiến đấu sẽ ở mức độ nào so với quân Nữ Chân? Mặc dù đã tăng cường phòng ngự, điều khiến trong lòng mọi người đều nghi vấn, đó là không biết có thể lấy một chọi một với chúng hay không, Ninh Nghị cũng không hề lạc quan.
Bất kể như thế nào, đã biết bên mình là quân ô hợp, bại binh, mới chỉnh đốn chưa được hai tháng mà lại phải đối mặt với địch thủ đang là đội quân thuộc hàng mạnh nhất thiên hạ.
Sau khi tuyết ngừng rơi, trời trong trẻo hiếm thấy, bầu trời sáng sủa rộng rãi, không khí lạnh giá. Ninh Nghị nhìn về hướng thành Biện Lương, hít sâu một hơi, bất kê Tông Vọng có cắn câu như bọn họ hy vọng hay không, Ninh Nghị biết rằng, bức thư đó tới nơi, sẽ trở thành một mồi lửa đốt cháy thùng thuốc súng.
Ngòi lửa là do bọn hắn châm lên, nhưng chính xác đến khi nào dây mồi mới bén vào thùng thuốc súng, thì hắn không biết.
Khi tuyết ngừng rơi, nhà nào ở thành Biện Lương cũng ra đường xúc tuyết, liên tiếp mấy ngày nay, việc phòng thủ không hề lơi lỏng. Nhưng ngay cả đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định, không ai có thể biết được, sự thử thách tàn khốc nhất, mấy ngày nữa sẽ đến.
Trước lúc đó, là vài sự việc nho nhỏ và đơn giản xảy ra ở nơi đây....