Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 679 : Thê lương giết chóc, máu chảy thành sông (2)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Đêm mùa đông thật dài.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh dương quang nơi chân trời nhanh chóng tắt lịm, trong gió tuyết, chỉ ở chân trời phía tây là còn lưu lại một chút màu trắng, trong khi do phản chiếu bởi làn ánh sáng mờ nhạt, toàn bộ mặt đất tuyết phủ mênh mông biến thành một màu xám bạc thê lương và lạnh lẽo. Bộ binh đang bắt đầu rút lui, tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng mãnh liệt.
Trong tiếng ầm ầm vang động, tuyết đọng tung lên, tạo thành một bức tường to lớn. Đội trọng kỵ binh thiết giáp xông thẳng tới, xuyên qua biển người, một tường đao vung múa, tung lên những đợt sóng màu đen ngòm. Những binh lính đi đầu nỗ lực giữ vững đội ngũ, nhưng đao thương đánh ra, toàn va vào giáp trụ sắt thép.
Đánh nhau trên chiến trường, có đôi lúc cũng giống như công thủ trong đánh cờ, mỗi bên đều có một cơ hội để xuất thủ.
Trọng kỵ binh nhất tề tiến tới, tạo ra xung lực mạnh mẽ, như những lưỡi cày sắt lật tung đất lên, lao vào đám đông chém giết thẳng tay, khinh kỵ binh theo sát phía sau, phía sau nữa mới là nhóm bộ binh tiền phương. Phía bên hông của đội quân đang đồng loạt tiến tới theo đội hình ken sát nhau, hơn nghìn kỵ binh Nữ Chân nhìn về phía bên này, không dám tiến tới. Khi bọn chúng phi ngựa tiến vào phạm vi bắn tên, liền giương cung bắn vào đối phương, bên kia cũng bắn trả, đôi bên không ai chiếm được thượng phong, bắn tên vào nhau một lượt, kết quả gần như bằng không.
Tần Thiệu Khiêm quay đầu lại nhìn khoảng cách giữa mình và kỵ binh Nữ Chân, rồi vung đao lên:
- Giết! Không cần biến trận! Giết sạch chúng đi!
Ở bên phía đại doanh Mưu Đà Cương, khi nhận được tin tức, Thuật Liệt Tốc sửng sốt trong chốc lát:
- Cái gì? Thiếp giáp trọng kỵ?
Người truyền tin cho biết, trong lúc mạnh mẽ xuất kích, quân Nữ Chân đã vấp phải một bức tường thành hết sức vững chắc của thiết giáp trọng kỵ.
Lúc dẫn quân xung phong, tướng chỉ huy kỵ binh Nữ Chân Hô Tông Tú đi đầu, đây là điều không nên làm, nhưng thứ nhất là Hồ Tông Tú là dũng tướng sức mạnh hơn người, thứ hai là trước kia liên tục thắng lợi, khiến quân Nữ Chân đã quen coi việc đánh nhau với quân Vũ triều như bổ dưa thái rau, lúc này Tông Vọng công thành, không dẫn Hô Tông Tú theo, khiến y cảm thấy rất bức xúc. Tuy nói là giữ y lại chỗ này, thật sự là cũng có suy xét đến sức chiến đấu mạnh mẽ của kỵ binh do y thống lĩnh, nhưng trừ kỵ binh ra, lúc này phần lớn bộ binh ở lại đại doanh đều là những binh lính kém nhất, phải trấn giữ đại doanh cùng với những người này, y cảm thấy mình thực sự mất giá trị.
Nên biết, trong quân đội của người Nữ Chân, kỵ binh là quan trọng nhất, tuy rằng biên chế bộ binh cũng không ít, nhưng phần lớn được sử dụng để thu dọn chiến trường, dù có được chút công lao ở biên cương, thì cũng chẳng khác gì phu khuân vác. Lúc này trong đại doanh có hơn sáu nghìn bộ binh, thường ngày còn phải giúp công tượng (thợ thủ công), thậm chí vận chuyển hàng hóa các loại. Tuy nhiên, cho dù như vậy, sức chiến đấu của họ vẫn ngang với binh sĩ Vũ triều, nếu không muốn nói là mạnh hơn.
Tóm lại, Hồ Tông Tú rất phiền muộn, y chỉ huy kỵ binh xông pha đi đầu, tấn công vào đội hình của đối phương. Khi phát hiện dưới lớp áo choàng của đối phương đều là áo giáp, y liền có phản ứng, nhưng đã chậm mất rồi. Đông đảo kỵ binh hai bên chạm trán nhau, ngay từ đợt đầu tiên, kỵ binh Nữ Chân đã phải trả một cái giá rất đắt, tổn thất hết sức nặng nề, điều mà trước kia chúng không sao tưởng tượng ra nổi. Hô Tông Tú bị chém một đao từ vai tới ngực, thân hình y vốn to lớn mạnh mẽ, vẫn kịp quát to:
- Bị lừa rồi, rút lui...
Còn chưa dứt lời, y đã tắt thở.
Trong lúc đang xung phong, ngay cả nếu những binh lính hàng đầu có nghe được tiếng quát của Hồ Tông Tú, cũng rất khó biến trận. Ý chí chiến đấu của quân Nữ Chân rất mạnh, nếu thấy không thể thối lui, thì chúng sẽ dùng toàn lực mạnh mẽ đánh tan đội quân của đối phương là xong. Thế nhưng, trong quãng thời gian hơn mười nhịp thở giao phong, tướng sĩ Nữ Chân gặp phải sức tấn công ngang bằng, còn trọng kỵ binh thì không cần nói tới, khi tiếp cận đối phương, hầu như quân Nữ Chân không tạo được thương tổn gì cho họ, ngay cả có vài trọng kỵ binh bị sức va chạm mạnh mẽ ngã xuống mặt tuyết, đối phương cũng gây ra tổn thất gấp mấy lần cho phía Nữ Chân.
Nếu chỉ là như thế, kỵ binh Nữ Chân vẫn có thể dùng sức chiến đấu và ý chí chiến đấu của số đông để vây đánh số trọng kỵ binh không nhiều lắm của kẻ địch, nhưng trong thoáng chốc khi khinh kỵ binh dày đặc của địch xông lên chém giết, quân Nữ Chân tinh nhuệ đã nhận ra điều khác thường. Đội quân Vũ triều trước mắt, mặc dù cũng là khinh kỵ binh, hầu như cũng vẫn giữ được ý chí chiến đấu như bọn chúng, dù xét riêng sức chiến đấu của từng cá nhân vẫn có phần chưa đủ, nhưng khí thế vung đao, đột tiến, lại cực kỳ kiên định. Đó là điểm đặc trưng quan trọng nhất của một đội quân tinh nhuệ, trong tình huống có được loại ý chí này, mặc dù bọn họ chịu nhiều thương vong, nhưng thường thường sẽ không chạy trốn.
Trong hàng loạt cuộc chiến đấu trong mấy tháng qua, nguyên nhân khiến quân Nữ Chân thắng lợi, đều nằm ở chỗ: Một vạn kỵ binh đánh với mấy vạn bộ binh, đợt tấn công xung kích thứ nhất, mức thương vong của đôi bên không có sự chênh lệch lớn, kỵ binh thương vong hai trăm, bộ binh thương vong ba bốn trăm, nhưng sau đợt tấn công thứ nhất, mức thương vong của kỵ binh tinh nhuệ Nữ Chân sẽ giảm xuống rất nhanh, mà sau khi bị đối phương trực diện đột kích, đánh vỡ lớp phòng ngự thứ nhất, bộ binh Vũ triều lập tức bị tàn sát thẳng tay.
Mà ngay cả kỵ binh Vũ triều đối kháng kỵ binh Nữ Chân, thường cũng là như vậy. Vũ triều có kỵ binh, do tổ chức và thành lập kỵ binh không phải dễ, thường cũng trải qua nhiều huấn luyện, nhưng ở đợt xung phong thứ nhất, vòng phòng ngự liền bị đập tan, những kỵ binh Vũ triều này cũng sẽ trở thành đối tượng bị truy đuổi và tàn sát của kỵ binh Nữ Chân. Trong những trận chiến với quy mô to lớn trong thời đại của vũ khí lạnh, yếu tố quan trọng nhất là sức mạnh ý chí, nếu yếu tố này không ngang bằng nhau, thì cơ bản không cần lo lắng đến những yếu tố khác.
Trong trận Hộ Bộ Đạt Cương (1), nếu như hai vạn binh sĩ Nữ Chân không gặp phải tám mươi vạn quân Liêu, mà là tám mươi vạn con chó, e rằng bên bại là quân Nữ Chân. Trên chiến trường, khi quân tâm tan vỡ, tạo thành hiệu ứng tuyết lở, thì người cũng không bằng chó.
- Người đó là chồng cô à?
Sư Sư không trả lời. Xa xa có tiếng la hét, mấy người lính Vũ triều liền đi về phía đó:
- Đi mau đi, ở đây nguy hiểm lắm!
Một người trong số khuyên trước khi chạy đi.
Sư Sư cầm đao, thân thể rũ rượi, ngồi xuống đất.
Qua một lúc, lại có người kêu lên:
- Sư Sư cô nương, Sư Sư cô nương!
Rồi đi về phía này, đó là Hầu Kính, cậu em vợ của Tiết Trường Công, y dẫn một đội binh lính tới đây. Tiếng la hét chém giết vẫn vang động trên thành, dưới thành, dường như càng lúc càng trở nên kịch liệt. Thấy tình trạng của Sư Sư, Hầu Kính hết sức sốt ruột. Sư Sư cũng đã kìm nén được cơn sợ hãi:
- Làm sao vậy? Rốt cuộc hiện giờ là thế nào?
- Quân Nữ Chân vừa mới phá tường thành, chúng ta đoạt lại rồi. Có một số tên Nữ Chân xông tới, muốn chiếm của thành, ta đang dẫn người đi trợ giúp. Sư Sư cô nương, nàng không sao chứ?
- Ta không sao.
Sư Sư đáp:
- Ngươi mau đi đi.
- Ta đi đây, nàng tìm chỗ trốn đi, trốn mau đi!
Hầu Kính sốt ruột phẩy tay, rồi dẫn người chạy tới cửa thành bên kia.
Sư Sư lau nước mắt, nàng vận động đất có người chết, từ từ đứng lên, đợi hai chân bớt run, mới tiếp tục đi về phía doanh trại thương binh. Có người đã chữa lửa, rất nhiều người đã chết, một số người bị thương quá nặng, Sư Sư bắt đầu chạy tới chạy lui xử lý vết thương cho họ. Lúc này lều trại đã bị thiêu hủy quá nửa, gió tuyết lọt vào, Sư Sư có thể thấy cả tường thành ở xa xa. Ở đoạn tường thành mà nghe đâu đã đoạt lại được, cuộc chiến đấu ác liệt vẫn đang tiếp diễn, vô số người như những con kiến nhảy lên trên tường, tiếng chém giết từ phía cửa thành vọng tới cả bên này.
Ánh lửa tràn ngập, càng nhiều bóng người di chuyển trên tường thành, từng đám, từng đám người được binh sĩ, quan viên dẫn dắt, đang tràn tới bên này.
Cơn lốc xoáy chiến tranh vô cùng to lớn, đêm nay, vô số người tràn tới bên này, dùng sinh mạng của mình để bổ sung vào chỗ khuyết thiếu.
Ở Mưu Đà Cương cách đó mười dặm, cuộc chém giết hỗn loạn và kinh người cũng đã bắt đầu...
(1) Hộ Bộ Đạt Cương: Trận đánh nổi tiếng về lấy ít thằng nhiều trong lịch sử Trung Quốc, diễn ra năm 1115, hai vạn quân Kim do Kim Thái Tổ Hoàng Nhan A Cốt Đả thống lĩnh đã đánh tan tám mươi vạn quân Liêu.