Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 684 : Siêu việt đao phong (4)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Hạ Thôn.



Khi gió tuyết giảm bớt một chút, mọi người trong thung lũng nhận được tin từ tiền phương truyền đến, rồi sau đó là bóng người liên miên từ gió tuyết đi đến.



Hơn một ngàn người được bộ binh dưới trướng Nhạc Phi cứu ra từ doanh trại đồi Mưu Đà, lần lượt tiến vào trong thung lũng. Bởi vì trước đó đã có báo tin nên trong thung lũng đã sớm nhóm lửa trại, nấu cháo nóng, cũng mang cho những người vừa mới bôn ba đến đây thảm lông và chỗ ở đã được chuẩn bị sẵn. Do thung lũng cũng không phải là rộng lớn, sau khi xuyên qua chướng ngại vật tạo thành bởi cự mã và chiến hào, xuất hiện ngay trước mắt những người vừa mới trải qua vô số khổ nhục và ức hiếp là từng loạt, từng loạt bóng dáng binh sĩ. Khi biết bọn họ trở về, tất cả mọi người đều đi ra trong gió tuyết, hơn một vạn bóng người cứ thế mở ra trước mắt bọn họ...



Tiếp đó, những bóng người này đều giơ đao thương trong tay lên, phát ra tiếng hoan hô và gầm thét, chấn động cả bầu trời.



Có một số người được cứu liền bật khóc ngay tại chỗ.



Sau khi tan tác vào rạng sáng 25 tháng 9, Ninh Nghị thu nạp những bại binh đó, đã phải cố hết sức suy nghĩ để phấn chấn sĩ khí. Trong khoảng thời gian 2 tháng này, đám người đi theo lúc đầu tiên đã có tác dụng làm gương vô cùng tốt, từ đó về sau được dùng làm tuyên truyền mở rộng ra, hình thành không khí tương đối cuồng nhiệt, nhất trí trong trong doanh trại, cũng tiến hành rất nhiều huấn luyện. Nhưng dù vậy, đóng băng dày ba thước đâu phải chỉ do một ngày lạnh, ngay cả đã trải qua công tác tư tưởng nhất định, Ninh Nghị cũng căn bản là không dám kéo hơn mười ngàn người này ra ngoài đánh trận trực tiếp.



Tuy nhiên, trong nội dung tuyên truyền lúc trước trong thung lũng, vốn nói lên nỗi cực khổ của những người bị gặp cảnh nước mất nhà tan, nói tới thảm kịch Biện Lương, nói tới lịch sử Ngũ Hồ loạn Hoa, nói tới "lưỡng cước dương - Dê hai chân". Thực sự sau khi nghe được những chuyện này, chắc chắn sẽ có suy nghĩ buồn rầu và tuyệt vọng. Nhưng nếu muốn từ đó kích phát ra tấm lòng khẳng khái và bị tráng thì rốt cục cũng chỉ là lời nói lý luận suông. Nhưng khi tin tức truyền ra: đám người Ninh Nghị dẫn quân thắng tới đồi Mưu Đà, thiêu hủy lương thảo, thậm chí cứu ra hơn một ngàn người, tâm thần mọi người mới thực sự trở nên phấn chấn.



Nếu như tất cả các cách nói lúc trước đều chỉ là làm nền dự phòng thì chỉ khi tin tức này thực sự truyền đến, tất cả mọi sự cố gắng mới chính thức đan thành một vòng tròn. Hai ngày này, Văn Nhân Bất Nhị vẫn ra sức tuyên truyền mấy nội dung: Người Nữ Chân đều không phải là không thể chiến thắng. Chúng ta thậm chí còn cứu ra đồng bào của mình, những người đó đã phải chịu đựng vô vàn tra tấn khổ cực, vận vấn, vv... Đợi cho đến khi bóng dáng những người đó rốt cục xuất hiện trước mắt mọi người, hết thảy tuyên truyền đều trở thành sự thực.



Những tiếng hoan hô vang lên trong thung lũng lúc này mới chính thứ xem như những tiếng gầm thét hoan hô thành tâm thành ý nhất của mọi người. Tuy nhiên tiếp đó bọn họ cũng phát hiện ra rằng kỵ binh cũng không đi theo cùng.



Văn Nhân Bất Nhị hỏi đám người Nhạc Phi nguyên nhân tại sao. Trong thung lũng, không khí nhiệt liệt hoan nghênh những người đáng thương đó vẫn còn đang tiếp tục, còn lý do kỵ binh không cùng đi về theo cũng được truyền ra.



Trên đường trở về Hạ Thôn, bởi vì tốc độ của bộ binh và đám người vừa được cứu này không nhanh nên kỵ binh phải luôn luôn bảo vệ bên cạnh. Mà bởi vì hơn một vạn quân của Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân rất có khả năng sẽ đón đầu chặn đường bọn họ cho nên ở trên đường về cách Hạ Thôn không xa, đám người Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị đã thống lĩnh kỵ binh, đi ngăn chặn hai nhánh quân của Trương Lệnh Huy và Lưu Thuấn Nhân.



Lúc này gió tuyết kéo dài, xuyên thấu qua đỉnh núi Hạ Thôn, không nhìn thấy được manh mối của chiến tranh. Nhưng lấy hai ngàn kỵ binh ngăn cản hơn một vạn đại quân, có lẽ có khả năng lui bước, nhưng nếu thực sự đánh nhau, tổn thất chắc chắn là không nhỏ. Sau khi biết được tin tứ này, lập tức có người đến đây xin đi đánh trận. Trong số những người này có cả tướng lĩnh ban đầu của quân đội triều Vũ như Lưu Huy Tổ, Cừu Cự, cũng có những tướng lĩnh mới được Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị đề bạt lên sau khi chỉnh hợp quân đội. Những tướng lĩnh này rõ ràng là được mọi người đề cử ra, có danh vọng rất cao. Bọn họ đi đến đây, các tướng sĩ còn lại cũng đều hùng dũng hướng về phía trước, huyết khí dâng lên, ánh đao lấp lóa.



- Chúng ta trốn tránh ở phía sau, không thể để các huynh đệ đổ máu ở phía trước chúng...



- Các huynh đệ, nghẹn lâu như vậy, luyện lâu như vậy, đã đến lúc bất chấp cái mạng này rồi! Xem xem kẻ nào là ẻo lả...



- Đánh bạc cái mạng này đi, có tiến không lùi!



Lúc này trong thung lũng giống như đang nổ nồi, mọi người hô hào hưởng ứng lẫn nhau, chiến ý dào dạt. Văn Nhân Bất Nhị quan tâm tình hình chiến sự tiền phương, cũng hơi muốn phái người tiếp ứng, nhưng lập tức vẫn áp chế cảm xúc của mọi người.



- Ở trước đại chiến, quân lệnh như núi, đâu phải trò đùa của trẻ con! Nếu Tần tướng quân đã phải người trở về, chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ. Tần tướng quân chắc chắn đã có kế hoạch của mình. Các ngươi cứ xốc lại tinh thần là được. Oán Quân đang ở ngay bên ngoài, còn sợ không được đánh nhau sao?! Lúc gặp địch thì tối kỵ nôn nóng! Mặc dù Oán Quân không bằng chủ lực của Nữ Chân nhưng cũng là cường binh trong thiên hạ. Tất cả đều mài sắc lưỡi đao cho ta, im lặng chờ đợi...



Trong thung lũng đã trải qua thời gian hai tháng chính hợp, phụ trách trung tâm ngoại trừ Tần Thiệu Khiêm thì chính là hệ thống của Trúc Ký và Tướng phủ dưới trướng Ninh Nghị. Văn Nhân Bất Nhị vừa hạ lệnh, tuy rằng các tướng có chút không cam lòng nhưng vẫn không dám làm trái, chỉ đành áp chế cảm xúc lại, mệnh lệnh cho các tướng sĩ dưới trướng chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu, im lặng chờ đợi.



Gió tuyết miên man, mọi người tiếp nhận mệnh lệnh, nhiệt huyết sôi trào nhưng nhất thời vẫn khó có thể áp chế. Binh sĩ phụ trách nội bộ bố trí ổn thỏa những tù binh vừa tiếp đón trở về, binh lính bên ngoài thì mài đao soàn soạt, sẵn sàng chờ đợi Thường Thắng Quân đến bất cứ lúc nào. Không khí trong toàn bộ thung lũng trở nên tràn ngập sát khí. Đám tù binh vừa mới được cứu ra sau khi được tiếp nhận và bố trí xong liền thấy binh lính xung quanh cầm đao giáp, hùng dũng tiến mạnh về phía trước như những đạo thủy triều, liền biết rằng đại chiến sắp đến rồi.



Mà trên mảnh đất này, hơn một vạn người ở đây đều đã chuẩn bị sẵn sàng.



Đội ngũ như vậy, hắn là có thể đánh bại Thường Thắng Quân nhỉ... Không ít người đều nghĩ như vậy trong lòng.


- Không thể!



Đám người Tần Thiệu Khiêm, Nhạc Phi lập tức đưa ra phản bác. Tần Thiệu Khiêm nhìn tiểu tướng bên cạnh, trong ánh mắt có chút khen ngợi. Nhạc Phi chắp tay, lui lại phía sau.



- Vì sao?



- Đầu tiên phải gặp máu đã.



Tần Thiệu Khiêm nói:



- Hai bên đều gặp máu.



- Chỉ có gặp máu, mới có thể lập tức hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh.



Ninh Nghị gật gật đầu, hắn đúng là vẫn còn chưa đủ hiểu biết đối với chiến tranh.



Đợt cung tiễn thứ nhất bay lên trong bóng đêm, xuyên qua không trung hai bên, hạ xuống. Có mũi tên rơi trên mặt đất, có mũi tên bắn vào lá chắn... Có người đã ngã xuống.



Trong bóng tối lờ mờ, mùi máu tanh dày đặc tràn ra. Ninh Nghị quay đầu nhìn lại, toàn bộ thung lũng chỉ có lơ thơ chút ánh lửa, mọi người đều ngưng tụ lại thành một thể. Trong bóng tối mờ này, tiếng kêu thảm thiết càng trở nên kích động con người hơn. Những người phụ trách cứu chữa tiến lên, kéo những người bị thương xuống dưới. Ninh Nghị nghe thấy có người hô:



- Không có việc gì! Không có việc gì! Đừng động vào ta! Ta chỉ là bị thương một chút ở trên đùi, vẫn còn có thể giết người!



Trên cánh đồng tuyết ngoài doanh trại, tiếng bước chân sàn sạt đang càng lúc càng trở nên quyết liệt. Mặc dù không đứng nhìn từ trên cao nhưng Ninh Nghị vẫn có thể biết rằng đám quân lính Oán Quân đang nâng lá chắn xung phong đến đây. Tiếng hò hét đầu tiên là truyền đến từ xa xa, dần dần giống như thủy triều mãnh liệt về tới, biến thành tiếng gào thét kịch liệt!



Sau hai đợt cùng tiện, tiếng hò hét đã lên đến tường doanh trại. Đối với cuộc chiến đấu quên mình như thế này thì tường doanh làm bằng gỗ chỉ cao hơn một trượng này thực sự không có tác dụng quá lớn. Ngay trong nháy mắt đánh giáp lá cà này, tiếng hò hét trong tường đột nhiên vang lên "Sát.....!"Xét rách bóng đêm. Nham thạch khổng lồ va chạm với thủy triều! Cây thang đáp lên tường doanh, móc câu bay lên. Đám binh lính phương bắc bên ngoài Nhạn Môn Quan nâng cao lá chắn, hò hét, mãnh liệt đánh tới. Trong tường doanh, đám binh lính mấy ngày qua vừa mới trải qua rất nhiều huấn luyện đơn điệu cũng biểu hiện ra thái độ hung hãn tương tự, vung đao, đối xạ cao thấp. Trong nháy mắt tiếp xúc, sóng máu ầm ầm tràn ra...



Mùa đông năm Cảnh Hàn thứ mười ba, ngày mùng một tháng mười hai. Rạng sáng, ở trên thành Biện Lương đang lung lay sắp đổ, chiến sự của một ngày mới còn chưa bắt đầu. Nhưng ở thung lũng Hạ Thôn cách đó gần ba mươi dặm, một chiến trận khác có tính chất quyết định đã lặng lẽ triển khai với mồi lửa là sự tiến công của Trương Lệnh Huy và Lưu Thuấn Nhân. Lúc này còn không có bao nhiêu người ý thức được tầm quan trọng của chiến trường chỗ này. Đa phần ánh mắt mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm vào cuộc chiến tấn công và bảo vệ thành Biện Lương. Mặc dù có người ngẫu nhiên dõi ánh mắt tới đây thì cũng chỉ cho rằng nơi Hạ Thôn này rốt cục cũng khiến cho Oán Quần chú ý, nên mới triển khai công kích để trả thù.



Đối với việc nơi này chiến đấu hăng hái, anh dũng và ngu xuẩn, có người cười nhạo, có người tiếc hận, cũng có người kính trọng. Bất kể là có tâm tình như thế nào thì các đội ngũ còn lại ở lân cận Biện Lương cũng khó có thể đi giải vây cho kinh thành trong tình hình như thế này. Đây chính là một sự thật không thể tranh cãi. Đối với việc trận chiến đấu ở Hạ Thôn này có thể đưa đến tác dụng gì, ít nhất là ngay từ đầu, không có ai có chờ mong gì. Nhất là khi Quách Dược Sư tập trung ánh mắt tới bên này, tập trung toàn bộ hơn ba vạn sáu ngàn quân của Oán Quân vào chiến trường này, đối với chiến sự ở đây, mọi người cũng chỉ mong đợi xem bọn họ có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày thì tan vỡ hoặc đầu hàng!



Bất kể như thế nào, ngày đầu tiên của tháng mười hai, trong Binh bộ tại Kinh thành, Tần Tự Nguyên cũng thu được tin tức cuối cùng từ Hạ Thôn truyền đến: Quân đội của ta đã đúng như dự định, tiến vào cuộc chiến ác liệt. Bắt đầu từ giờ, Kinh thành, Hạ Thôn đều là một thể. Sinh thì cùng sinh, tử thì cùng tử. Mong các ngài ở Kinh thành bảo trọng, sau khi qua trận chiến này, mong được gặp lại.



Tin tức này vừa đơn giản lại vừa kỳ quái. Nó như cách nói chuyện của Ninh Nghị, lại như cách nói chuyện của Tần Thiệu Khiêm, như cách nói của cấp dưới với cấp trên, như của đồng nghiệp gửi cho nhau, lại như của đứa con gửi cho người cha.



Khi Tần Tư Nguyên đi ra đại sảnh Binh bộ thì nhận được tin này. Ông xem xong tin liền đút nó vào ống tay áo, đứng lại dưới mái hiên. Tùy tùng chỉ thấy ông lão chống quải trường đứng đó. Phía trước ông là đường cái hỗn loạn. Binh lính, tuấn mã qua lại đã làm cho con đường cực kỳ lầy lội. Gió tuyết đầy trời. Ông lão đối mặt với hết thảy, đôi bàn tay bởi vì ra sức nắm chặt mà nổi đầy gần xanh. Đôi môi mím chặt, ánh mắt kiên định, uy nghiêm, trong đó có chút hỗn loạn, còn có cả sự hung bạo.



Mấy ngày qua, vẻ mặt của ông đại đa số thời điểm đều là như vậy. Ông giống như là đang tác chiến với hết thảy khó khăn. Với ánh mắt này, ngay cả người Nữ Chân, cả đất trời, và cả thân thể của ông, không ai, không cái gì có thể đánh ngã ông được.



Mà dường như, trước khi đánh ngã ông, cũng không ai có thể đánh ngã tòa thành trì này được.



Người Nữ Chân vẫn đang tiếp tục công thành.



Sau lúc này, có rất nhiều rất nhiều người không thể gặp lại được....