Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 685 : Siêu việt đao phong (5)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Lưỡi đao xẹt qua băng tuyết, trong tầm mắt là một mảnh mênh mông mờ mịt. Sắc trời vừa sáng lên, gió cùng tuyết trước mắt đều đang kích động lượn vòng.



Phập một tiếng, xen lẫn trong vô số tiếng gầm, máu tươi sền sệt cùng khí tức tanh nồng đập vào mặt. Có người bên cạnh cầm trường mẫu đầm, đồng bạn phía sau bắn mũi tên ra, dây cung vang dội. Mao Nhất Sơn trợn trừng mắt, nhìn thân hình cao lớn của gã đàn ông vùng Đông Bắc phía trước kia nhuộm đầy máu tươi. Dòng máu nồng đậm từ sườn đến ngực của gã phun ra ngoài, bắn tung tóe vào mặt y, thậm chí xộc vào trong miệng y, nóng hổi.



Hạ thôn.



Chiến đấu nửa canh giờ, tiểu binh tên là Mao Nhất Sơn lần đầu tiên đã giết được kẻ địch.



Y tòng quân đã được mấy năm rồi. Gia nhập quân đội, nhận chút quân lương, xu nịnh quan trên, thỉnh thoảng huấn luyện. Mấy năm này, triều Vũ không yên ổn, thi thoảng y cũng được điều động tham gia chiến đấu, nhưng chưa từng có cơ hội giết người. Cho đến lúc Nữ Chân đánh tới, y bị quấn vào trong quân trận, bị đuổi giết, cùng chạy trốn. Trong đêm máu và lửa thiêu đốt, y cũng nhìn thấy cảnh tượng đồng bạn bị chém giết nằm trên đất, máu chảy thành sống, nhưng thủy chung y vẫn chưa từng giết người.



Vậy cũng không có gì, y chỉ là đi lính để nhận quân lương mà thôi. Trên chiến trận, người tấp nập, ngoài chiến trận, cũng là người tấp nập, không ai để ý tới y, không ai kỳ vọng y giết được ai hay không. Sau khi tan tác cũng không ai chú ý tới y, dù là y bị giết rồi, chắc hẳn cũng không ai bận tâm đến y.



Tận đến khi tới Hạ thôn này, không biết vì điều gì, tất cả mọi người tan tác lại tụ hợp lại, cùng sưởi ấm, kể cho bọn họ những câu chuyện xưa, nói về một số nhân vật lợi hại, tướng quân A anh hùng B v.v... Y đi lính, tham gia huấn luyện, trong nội tâm vốn cũng không mong đợi gì nhiều nhưng đôi lúc lại cảm thấy, huấn luyện lâu như vậy, nếu có thể giết một hai người thì tốt.



Vốn y muốn rời bỏ thôn này, hơn nữa bọn họ không muốn chiến đấu một trận cứng rắn với người Nữ Chân. Nhưng sau cùng, y đã ở lại, chủ yếu là bởi vì hàng ngày đều có việc làm. Cơm nước xong đi huấn luyện, huấn luyện xong thì đi xúc tuyết, đêm thì trò chuyện cùng mọi người. Có những câu chuyện khiến người ta vui vẻ, những câu chuyện khiến người ta rơi lệ. Dần dần y cũng quen biết được một vài người chung quanh. Nếu như ở địa phương khác, sau khi tan tác như vậy, y chỉ có thể đầu nhập một thương quan nào đó, hoặc tìm vài đồng hương để trò chuyện, cùng lĩnh quân tư, lúc không có việc gì thì mọi người tránh trong lều vải sưởi ấm. Trong quân đội không có người nào thật sự để ý y. Sau khi thất bại lớn như vậy, sợ rằng huấn luyện cũng không có.



Tương đối mà nói, y thích bầu không khí ở Hạ thôn, chí ít biết rõ kế tiếp mình phải làm gì, thậm chí dù là xúc tuyết cũng rất hăng hái. Mấy thượng quan có địa vị khá cao thường còn nhắc đến y:



- Người này chịu khó làm việc, rất có khí lực.



Thượng quan của y đã nói như thế. Sau đó mấy vị cấp trên địa vị cao hơn đều gật đầu, một người trẻ tuổi trong đó thuận tay vỗ vỗ bờ vai y:



...



- Đừng để quá mệt, huynh đệ.



Sao có thể mệt chết được....



Sau đó y nghe nói những nhân vật lợi hại đó đi ra ngoài đánh nhau với người Nữ Chân. Tiếp theo có tin tức truyền đến, bọn họ đã đánh thắng rồi. Khi những người này trở về, vị thư sinh lợi hại nhất tại Hạ thôn đã lên đài nói chuyện. Y cảm thấy mình nghe không hiểu gì nhiều, nhưng tới lúc chuẩn bị chiến đấu, tay y run rẩy cả đêm, hơi chút mong đợi, nhưng lại không biết mình có thể giết được một hai kẻ địch nào hay không, nếu như không bị thương thì càng tốt. Tới sáng sớm hôm sau, Oán Quân khởi xướng tấn công, y đứng xếp hàng đầu tiên trong đội quân, luôn chờ ở sau nhà gỗ, phía sau nữa là từng hàng cung tiễn thủ.



Oán Quân xông lên. Phía trước là tường gỗ dài hơn trăm trượng sườn đông Hạ thôn. Tiếng hô giết sôi trào, khí tức máu tanh xộc vào mũi y. Sắc trời đã sáng tự lúc nào rồi, trưởng quan của y cầm đao, nói một tiếng:



- Chúng ta lên.



Y cũng cầm đao xông ra nhà gỗ, gió tuyết trước mặt tách ra.



Y cùng với những binh lính bên cạnh lấy tốc độ nhanh nhất xông về tường gỗ phía trước. Khí tức máu tanh càng lúc càng nồng nặc. Bóng người chớp động trên tường gỗ, trưởng quan của y đầu tàu gương mẫu xông lên, trong gió tuyết giết một tên địch. Lúc y đang định xông lên, binh lính vốn đang chiến đấu hăng hái trên doanh tường phía trước đột nhiên ngã xuống, trên người đã bị trúng một mũi tên, Mao Nhất Sơn đỡ người đó, người bên cạnh cũng đã xông đi lên rồi.



Người đó nhô người ra để giết người thì trên vai người bị trúng một mũi tên, đầu óc Mao Nhất Sơn hơi chút hỗn loạn, nhưng lập tức nâng người đó lên, vội vã chạy về. Đợi khi y tiếp tục xông lên, lúc chạy lên đầu tường chỉ có móc câu ném lên đã bị chém đứt, không ngờ thời gian lâu như thế vẫn chưa có kẻ địch nào trèo lên. Cứ chờ như thế tận đến khi trong lòng y hơi nhụt chí thì có người đột nhiên leo tường vào, giết đến. Mao Nhất Sơn còn đang tránh ở sau doanh tường, vô thức khua một đao, máu bắn vào mặt y, y hơi ngẩn người, sau đó biết mình đã giết người.




Nhiều người ra sức bỏ chạy về hai bên đều bị cung tiễn thủ bắn, một bộ phận binh sĩ Oán Quân đầu hàng, sau đó chúng liền bị trọng kỵ binh nghiền ép qua.



Một cảnh tượng bất thình lình đã chấn nhiếp mọi người, binh lính Oán Quân ở hướng khác sau khi nhận được mệnh lệnh lui lại đều đã bỏ chạy. Trên thực tế, dù là chiến đấu ở cường độ cao nhất, trong trận xung phong dạng này, binh lính bị cung thủ bắn chết vẫn không tính là nhiều. Phần lớn người vọt tới dưới tường gỗ, nếu không phải là xông lên trên đánh giáp lá cà với người trong doanh tường thì số người sống sót vẫn nhiều. Nhưng trong khoảng thời gian này, chung quanh đều đã trở nên an tĩnh, chỉ có trên một chỗ đất trũng vẫn đang giằng co mãnh liệt.



Binh lính Oán Quân bị tàn sát hầu như không còn.



Rất xa, Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân nhìn thấy tất cả. Bọn họ cũng chỉ có thể nhìn. Một vạn người gần như đã được đầu nhập vào, thậm chí bọn họ cũng không để tâm nhánh trọng kỵ này. Đối phương vừa xông vừa giết, mà người bọn họ tử thương càng nhiều. Toàn bộ quân đội Thường Thắng Quân đều đang nhìn hết thảy. Sau cùng khi một tiếng thét thảm thiết biến mất trong gió tuyết, trên mảnh đất trũng kia, thây kéo dài trên sườn dốc phủ đầy tuyết trắng, máu chảy thành sông. Sau đó trọng kỵ binh xuống ngựa, tấm chắn trên doanh tường đã bỏ xuống, hàng cung tiễn thủ rất dài vẫn nhắm vào những thi thể phía dưới, dự phòng có người giả chết.



- Con mẹ nó, ta chơi cả tổ tông nhà hắn!



Trương Lệnh Huy xiết nắm tay, gân xanh nổi lên, nhìn tất cả, nắm quyền run lên:



- Đây là người gì...



Trước đó, bọn họ đã nhiều lần chiến đấu với triều Vũ rồi, quan viên trò hề, quân đội mục nát, bọn họ đều quá rõ. Cũng bởi như vậy, bọn họ mới có thể từ bỏ triều Vũ, đầu hàng Nữ Chân, chưa từng chứng kiến triều Vũ lại có nhân vật làm được như này...



- Chặt đầu chúng, ném trở lại.



Trên tường gỗ, Nhạc Phi phụ trách lần xuất kích này ra lệnh, sát khí bốn phía:



- Kế tiếp, để chúng đạp lên đầu người tới tấn công!



Đối với kẻ địch, gã chưa bao giờ thương hại.



Trọng kỵ binh chặt đầu người, sau đó ném về hướng binh lính Oán Quân. Từng đầu người xẹt qua không trung, rơi vào trên đất tuyết.



Trên chân núi xa xa, có người nhìn thấy hết thảy, nhìn thành viên Oán Quân như heo cẩu bị tàn sát, nhìn từng chiếc đầu người bị ném ra, cả người đều run lên.



Chỉ đơn giản như thế.



- Ăn cơm!



Trên vọng đài trong sơn cốc, Ninh Nghị vỗ vỗ tay, nói.



Cuộc chiến ở Hạ thôn mới chỉ là một khởi đầu.



Không bao lâu sau, toàn bộ sơn cốc đều vì thắng lợi trận đấu này mà sôi trào...



Hai người Trương, Lưu tạm thời thu binh, bằng tốc độ nhanh nhất chế tạo khí giới công thành đơn giản dùng để tiến công doanh địa. Mặt khác, có thám báo đang đi qua đồng tuyết, đem kết quả chiến đấu báo cáo Quách Dược Sư và Hoàn Nhan Tông Vọng...