Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 687 : Siêu việt đao phong (7)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Tiếng gầm gào thét, bốn phía sơn cốc bên bờ Hoàng Hà, tiếng người ầm ĩ hỗn loạn trong bóng đêm.
Đây là trước lúc hoàng hôn, nhưng màu trời đã tối đen, những mũi tên lửa bay qua bay lại trên bầu trời đêm, trông xa như những con đom đóm bay tán loạn, hết đợt này đến đợt khác, rọi sáng tầm nhìn của mọi người trên mặt đất phủ tuyết. Chân núi phía sườn tây, hàng loạt binh sĩ giơ thuẫn xông qua mặt tuyết, họ mang theo thang, tên cắm đầy trên tấm thuẫn, tuyết đọng trên người, bên người lả tả rơi xuống. Ở rừng cây phía sau bọn họ, ánh lửa bốc lên rực trời, từng đám xạ thủ theo nhau lao tới, bắn tên xong lại lui về bên đống lửa trại giữa rừng tuyết. Lúc này, có thể nhìn thấy rất nhiều đốm lửa như châu chấu bay ngang trời, rơi xuống trên tường doanh của thôn Hạ.
Tên lửa bao trùm những cao điểm của bức tường doanh làm bằng gỗ, rất nhiều mũi tên rơi vào những vật liệu bằng gỗ, dù giữa trời đông giá rét thế này, vậy mà vẫn có thể bốc cháy lên.
Trên tường thôn Hạ, cũng không vang lên tiếng nổ của Du mộc pháo. Trong tiếng hộ xung phong của Thường Thắng quân, binh lính giữa hai bên vẫn cách một khoảng tương đối xa. Các binh sĩ chạy ở tường ngoài (1), chỉ có một số người đi đầu đột nhiên phát động tấn công mãnh liệt. Thang được bắc lên tường, đoàn người ùa lên, trong thôn Hạ, quận phòng thủ bưng nước sôi giội xuống, từ phía trên tường doanh, một rừng thương tua tủa chĩa ra, đâm chết những Thường Thắng quân tinh nhuệ trên đầu tường. Phía rừng cây xa xa, có những vệt sáng đua nhau bay lên, cố gắng nhằm vào đầu tường bên này mà bắn. Các cung thủ phía trong tường thành cũng bắn tên lửa về phía đám cung thủ của đối phương.
Có lúc Thường Thắng quân bắn nhanh hơn, có lúc quân phong thủ thôn Hạ chiếm ưu thế. Trong khi trên đầu tường và trên mặt đất tường trong, tường ngoài đều rải rác những đám lửa, một số binh sĩ phòng thủ không kịp tránh trúng tên bị thương lăn lộn trên mặt đất, thì bên ngoài, một cuộc tiến công lên trên cũng vừa bắt đầu.
Người bị thương vẫn lăn lộn trên mặt đất, quân tiếp viện vẫn còn ở phía xa, các binh sĩ phía sau tường liền theo công sự che chắn lao tới, nỗ lực tấn công mạnh mẽ vào đám Thường Thắng quân tinh nhuệ, bắt đầu chém giết.
Tướng phụ trách phòng thủ đoạn thứ hai của tường doanh phía tây tên là Từ Lệnh Minh. Y có tướng ngũ đoản, thân hình rắn chắc như một cái tháp sắt đen sì, thủ hạ của y có hơn năm trăm người, phòng thủ đoạn tường thành dài bốn mươi trượng. Vào lúc này, do chịu đựng những đợt tấn công liên tục của Thường Thắng quân, quân số bên phía phòng thủ đang nhanh chóng giảm xuống. Đập vào mắt, là cảnh tượng những ngọn lửa chập chờn lúc cháy lúc tắt, những bóng người chạy tới chạy lui, rồi tiếng hô to của lính truyền lệnh, tiếng kêu la thảm thiết của người bị thương. Trên mặt đất trong doanh, nhiều mũi tên cắm xuống bùn đất, có mũi còn đang tiếp tục cháy. Do thôn Hạ là một thung lũng, từ những chỗ thấp bên trong không nhìn thấy được bên ngoài. Lúc này Ninh Nghị đang đứng trên tháp cao nhìn ra bên ngoài. Trên những thửa ruộng bậc thang ngoài tường, những binh sĩ Thường Thắng quân phân tán ra xung phong, hò hét, chạy đi như một đàn kiến, thỉnh thoảng lại phát động tấn công ở một đoạn tường nào đó.
Xa hơn, vô số ánh lửa của những mũi tên lóe lên trong rừng cây, mắt thấy chúng sắp lao tới, nhưng lại không biết đối phương sẽ bắn về phía nào..
- Chúng đang xông lên, chúng đang xông lên! Từ Nhị! Bảo các huynh đệ của người chuẩn bị! Về tên lửa, khi nào ta bảo châm lửa thì châm. Khi ta bảo các ngươi xông lên, tất cả đều lên đầu tường!
Đột nhiên, đứng trên tháp cao, Ninh Nghị cất tiếng hô to. Phía dưới, Từ Nhị - người chỉ huy đội cung thủ là em họ của hắn, lập tức cũng hô to. Hơn trăm cung thủ đứng xung quanh y, cầm lấy tên quấn vải dầu, tẩm dầu hỏa có chất dính sền sệt vào vải, rồi chạy tới trước những đám lửa chờ lệnh. Từ Lệnh Minh chạy nhanh xuống khỏi đài quan sát, cầm lấy thuẫn và trường đao của mình:
- Tiểu Trác! Các huynh đệ đội dự bị theo ta xông lên!
Hơn năm mươi người đang ở trong công sự đợi lệnh, là những thuộc hạ tinh nhuệ nhất của y. Ra lệnh xong, Từ Lệnh Minh liền cầm trường đao và thuẫn lao tới phía trước. Vừa chạy, y vừa nhìn sắc trời, nhưng vừa chạy được nửa đoạn đường, chợt trên tường gỗ phía trước, một binh sĩ phụ trách quan sát kêu lên câu gì đó, nhưng giọng gã chìm trong tiếng la chém giết vang dậy như nước thủy triều, binh sĩ đó quay người lại, vừa la to vừa phất phất tay. Từ Lệnh Minh mở to mắt nhìn lên bầu trời tối đen, chợt tóc gáy dựng ngược:
- Tìm chỗ che chắn, cẩn thận!
Từ Lệnh Minh ngồi xổm xuống, giơ tấm thuẫn lên, ra sức hô to. Các binh sĩ phía sau cũng vội vã giơ thuẫn che chắn, tiếp đó liên tục vang lên những tiếng "bịch, bịch, bịch", một cơn mưa tên rơi xuống, có người bị bắn ngã lăn trên mặt đất. Gần tường gỗ, có nhiều người đang trốn sau công sự, một số không kịp né tránh, cũng bị bắn ngã lăn.
Trước đó một thời gian, Thường Thắng quân vẫn dùng tên lửa áp chế quân phòng thủ thôn Hạ, một mặt khiến họ bị bỏng, gây ra tổn thất rất lớn cho các binh sĩ, mặt khác, cũng nhằm vào Du mộc pháo thứ vũ khí đã ngăn không cho tướng sĩ Thường Thắng quân tiến lên trong hai ngày nay. Quách Dược Sư, tướng lĩnh cao cấp của đội quân này, cũng là một trong những danh tướng đương thời, vẫn chưa lộ vẻ quá kính nể đối với thứ vũ khí mới kia.
Lúc ở phương Bắc, ông ta cũng từng tiếp xúc với những hỏa khí chưa được hoàn thiện của Vũ triều, bây giờ đánh tới thôn Hạ, ông ta lập tức có biện pháp đối phó: dùng nhiều tên lửa tấn công vào chỗ cao trên tường doanh, vốn được dùng làm bãi bắn của Du mộc pháo.
Phía Ninh Nghị cũng đã che chắn cho vị trí này, nhưng trong tình huống tên lửa bay loạn, các pháo thủ không dám mở Du mộc pháo ra, nếu chẳng may bị tên lửa rơi trúng, thuốc nổ bén lửa, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi. Mà ở phía trước tường doanh, trong tình huống các binh sĩ đối phương phân tán, độ sát thương của Du mộc pháo cũng không lớn. Bởi vậy trong khoảng thời gian này, phía thôn Hạ cũng không sử dụng Du mộc pháo, mà phái người cố gắng chuyển thuốc súng và đạn pháo đi nơi khác.
Theo sắc trời bắt đầu tối, từng đợt tên lửa bay tới, rốt cuộc cũng khiến các binh sĩ sau tường hình thành phản xạ có điều kiện, hễ thấy ánh sáng của tên lửa bay tới, liền chạy tránh, nhưng vào lúc này, đối phương lại không bắn tên lửa.
Bởi thế, lập tức phía thôn Hạ liền bị thiệt hại nặng.
- Từ Nhị! Châm lửa! Lên tường, theo ta giết giặc!
Từ Lệnh Minh lúc lắc đầu, quát to. Bên cạnh y, mấy tên lính đang kêu la thảm thiết vì bị thương, có người bị trúng tên vào đùi, đang bò sát mặt đất phủ tuyết ở phía trước. Xa hơn, thang của quân Nữ Chân đã dựa vào tường doanh.
Gã binh sĩ vừa lên tiếng cảnh báo trước đó, cầm trường đao lên, xoay người giết địch. Một binh sĩ Oán quân (2) vọt tới, một đạo bổ xuống, chém bay cánh tay y, quân phòng thủ trên đầu tường bắt đầu chém giết. Từ Lệnh Minh hét lên điên cuồng, nhằm về phía đầu tường lao tới.
Cuộc chém giết làm máu tươi bắn tung bốn phía, một gã Thường Thắng quân nhảy vào tường trong, trường đao theo đà từ trên cao chém mạnh xuống, Từ Lệnh Minh vung thuẫn lên, chặn ngọn cương đao lại, thân hình rắn chắc như tháp sắt của y xô vào tên người Hán vùng Đông Bắc có vóc người cao lớn, cả hai va vào tường doanh ầm ầm, hai thân thể quấn lấy nhau một lúc, rồi máu tươi bắn ra.
- Giết giặc!
Trong bóng tối, tên lính Thường Thắng quân kia ngã xuống, Từ Lệnh Minh rút đao về, quát lên điên cuồng. Phía trước, các binh sĩ Thường Thắng quân vượt tường mà vào. Phía sau, các cung thủ dưới trướng Tư Lệnh Minh châm lửa vào tên, cũng ùn ùn kéo tới phía này. Mọi người chạy lên đầu tường, trên đó, một làn sóng máu chém giết đã bắt đầu. Các cung thủ xông lên bên cạnh đầu tường, bắt đầu trút một con mưa tên vào các binh sĩ Thường Thắng quân.
Cảnh tượng tương tự cũng bắt đầu liên tục xuất hiện ở nhiều nơi trên đầu tường. Cổng chính phía trước nơi đóng quân, mấy chiếc xe ngựa được gắn thêm tấm thuẫn, do sự xạ kích của hai cái máy bắn tên (3) và các cung thủ trên đầu tường, đã không còn hoạt động được nữa. Mặt phía đông, giẫm lên tuyết, đầu người và xác người quân tấn công không ngừng tập kích và quay rối quân phòng thủ.
- Có thể cân nhắc.
Ninh Nghị nhìn về phía có thể là thành Biện Lương, phía đó gió tuyết đầy trời, bầu trời u ám:
- Ít ra có thể thay nàng dẫn các huynh đệ về.
- Nhưng còn bọn các nàng Đàn Nhi
Hồng Đề khẽ cười:
- Trước kia Lập Hằng từng đồng ý với ta, muốn cho ta được bình yên, chàng đã đến Lữ Lương, vì ta mà chuẩn bị nền tảng cho trại, chàng tới trợ giúp cho vị Tần thừa tướng kia, mong có thể cứu được thành Biện Lương. Hôm nay ta đã là thê tử của chàng, ta biết chàng đã làm những gì, đã cố gắng tới mức nào, những gì ta muốn, chàng đã cho ta cả rồi, hôm nay ta nghĩ thay cho chàng, nếu Biện Lương bị phá, sau đó chàng sẽ làm cái gì? Ta đã là người của chàng, bất kể chàng làm cái gì, ta cũng sẽ suốt đời theo chàng.
Ninh Nghị nhìn phía trước, giơ tay lên, ánh mắt trở nên nghiêm nghị:
- Ta không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nếu thành Biện Lương thật sự bị phá, có hại khả năng: hoàng đế và các đại thần sẽ đi về phía nam, dựa vào Trường Giang để phòng thủ, hoặc là trong vài năm, người Nữ Chân lại lấn tới, Vũ triều bị tiêu diệt. Nếu là trường hợp sau, ta sẽ suy xét đến việc đưa bọn Đàn Nhi đến Lữ Lương Sơn. Tuy nhiên bất kể khả năng nào xảy ra, sau này Lữ Lương Sơn sẽ càng ngày càng khó khăn,
Hắn im lặng một lát, lại nói:
- Bất kể thế nào, bây giờ có thể chống đỡ, thì cứ đánh với quân Nữ Chân một trận, sau đó có thể sẽ phải đánh cả đời!
Rồi hắn phẩy tay:
- Thật ra cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, nàng xem, chúng ta đều trốn không thoát rồi, có khả năng như ta đã nói, ở đây sẽ máu chảy thành sông.
Hắn chỉ về phía khu đóng quân của Thường Thắng quân, Hồng Đề gật đầu. Rồi Ninh Nghị lại nói:
- Tuy nhiên, ta cũng có một chút tư tâm.
- Tư tâm gì?
- Nhìn phía dưới kìa!
Ninh Nghị chỉ về phía đoàn người, trong đám người, một bóng dáng quen thuộc lướt qua, hắn nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn đưa Quyên Nhi đi.
Trong đám người, dường như Quyên Nhi cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Hồng Đề cười cười, Ninh Nghị cũng cười, hắn đưa tay kéo Hồng Đề, ôm vào lòng, trong gió tuyết, thân thể hai người dán sát vào nhau Một lúc lâu sau, đôi mắt Ninh Nghị lại mở ra, thở ra một làn khói trắng, ánh mắt đã khôi phục vẻ điềm tĩnh và lý trí.
Lẽ thường tình, là con người ai cũng sẽ sợ hãi, nhưng trong thời gian này, cũng không có chỗ cho sự sợ hãi. Đối với Ninh Nghị mà nói, cho dù Hồng Đề không tới, hắn cũng sẽ nhanh chóng lấy lại trạng thái cân bằng, nhưng đương nhiên, sẽ không cảm thấy lòng mình ấm áp như thế này.
Gió tuyết kéo dài, hai đội quân vừa thực hiện một trận ác chiến, tiếp tục giằng co dưới bầu trời đêm. Xa xa, quân Nữ Chân đã thu binh khỏi thành Biện Lương. Trên mặt đất, toàn bộ cuộc chiến lạnh lẽo như một khối băng ngưng kết. Mặt phía bắc, thành Thái Nguyên đơn độc, thoạt nhìn cũng lung lay sắp đổ, suốt cả mùa đông không tìm được bất cứ tài nguyên nào, từ lâu, người trong thành đã mất đi sự liên hệ đối với thế giới bên ngoài, không ai biết cuộc chiến dài dằng dặc này đến bao giờ mới kết thúc.
Ngày 4 tháng 12, Thường Thắng quân triển khai tấn công toàn diện đối với quân phòng thủ thôn Hạ, cuộc chém giết ác liệt và ầm ĩ lan khắp mặt đất phủ đầy tuyết trong sơn cốc. Trong tình thế đôi bên đều liều mạng chiến đấu, hầu như bất cứ ý niệm lợi dụng thủ đoạn gì đó để chiếm lợi thế, cũng đều rất khó đứng vững, Du mộc pháo bắn ra, sẽ bị đáp trả bằng uy lực của cung tên, từ mức độ chiến tranh ác liệt nhất, tướng lĩnh đôi bên lại bắt đầu quay ra "đánh cờ", mà hiện ra trước mắt, khắp mọi nơi chỉ là một màu đỏ tươi khủng khiếp.
Tên bay qua bầu trời, tiếng gào thét chấn động khắp nơi, vô số người với vô số đao thương chém giết lẫn nhau, tường trong, tường ngoài, giữa ruộng đồng, trong công sự, dưới chân núi, bên bìa rừng, cạnh tảng đá, ven dòng suối nơi nơi đều là tử vong và thống khổ do cuộc tàn sát kia gây ra. Buổi chiều, tuyết mạnh ngừng rơi, theo tiếng gào thét xung phong không dứt, máu tươi từ những đám chém giết chảy tràn ra...
1) Tường thành ngày xưa thường được xây hai lớp tường cách nha, ở giữa rộng, có thể đi lại được. Lớp tường phía ngoài gọi là ngoại tường (tường ngoài), lớp tường phía trong gọi là nội tường (tường trong).
(2) Oán quân: biệt danh của quân đội Liêu, ở đây chỉ những binh sĩ người Liêu, giờ theo Nữ Chân, sau khi Kim diệt Liêu.
3) Máy bắn tên: đây là loại máy bắn tên mà phương Tây gọi là Ballista. Thay vì dùng lực đàn hồi của cánh cung, Ballista sử dụng hai đòn bẩy với lò xo xoắn để bắn những mũi tên lớn bằng sắt, có khả năng xuyên giáp từ khoảng cách rất xa, thậm chí xuyên qua tường thành (nếu máy và tên đủ lớn). Ballista được sử dụng rất phổ biến trong đế chế Hi Lạp, La Mã cổ đại và trở thành từ gốc của khoa học đạn đạo (ballistic).