Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 688 : Siêu việt đao phong (8)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Trời tờ mờ sáng.



Khi nha hoàn bước vào thêm than vào ngọn lửa, Sư Sư tỉnh giấc. Trong phòng rất ấm áp, hơi ấm có phần dư thừa, làm thái dương nàng nóng lên. Mấy ngày liền, nàng đã quen với quân doanh hơi lạnh lẽo, giờ đột nhiên trở về Phàn Lâu, có cảm giác không thích ứng ngay.



- Sầm cô nương thế nào rồi?



Nàng day day trán, vén chăn trên người ngồi dậy, đầu óc vẫn còn chưa thật sự tỉnh táo.



- Đại phu nói nàng ấy... Nàng ấy...



Nha hoàn ngập ngừng muốn nói lại thôi.



- Còn sống được là tốt rồi.



Ngồi ở bên giường, Sư Sư nhìn nha hoàn bằng ánh mắt bình tĩnh. Thời gian hai người sống chung không ngắn, thường ngày, nha hoan cũng biết tiểu thư của mình có phần lạnh nhạt đối với rất nhiều việc, có vẻ hờ hững với tình đời, nhưng lần này lại không phải như vậy.



- Tính mạng của Sầm cô nương... Không còn đáng lo ngại nữa.



- Tay nàng không còn nữa.



Sư Sư gật đầu, nguyên nhân khiến nha hoàn nói không nên lời là chuyện đó, nhưng chuyện đó thì Sư Sư cũng đã biết rồi.



Đêm qua, chính Sư Sư đã đưa Sầm Ký Tình cụt đôi tay trở lại Phàn Lâu.



Trong thời gian này, hoặc là do ảnh hưởng của Sư Sư, hoặc là do sự tuyên truyền trong thành, một số cô gái ở Phàn Lâu cũng bắt chước Sư Sư đến gần tường thành hỗ trợ. Ở Phàn Lâu, xem như Sầm Ký Tình là một người có chút danh tiếng, tính tình nàng mộc mạc, hơi giống tính cách của Nhiếp Vân Trúc. Trước kia, nàng từng là nữ y gia, việc chữa thương cứu người lại càng thành thạo hơn Sư Sư nhiều. Hôm qua, lúc trước Phong Khâu môn, nàng bị một tên lính Nữ Chân chém đứt cả hai tay.



Cũng nhờ Sầm Ký Tình là thân gái, cho nên mới được người ta cứu. Đêm qua, lúc Sư Sư cho xe chở nàng về Phàn Lâu, nửa người Sầm Ký Tình đầy máu, hai tay chỉ được cầm máu và băng bó một cách sơ sài, chỉ còn thở thoi thóp.



Quốc nạn ập xuống, chiến tranh ác liệt, mặc dù tuyệt đại bộ phận đại phu đều bị điều động đi chiến trường, nhưng ở những nơi như Phàn Lâu, vẫn còn thầy thuốc có trình độ chữa bệnh rất tốt so với ở chiến trường. Trong lúc đại phu xử lý vết thương cho Sầm Ký Tình, Sư Sư mệt mỏi trở về phòng mình, tắm nước nóng, rồi nửa nằm nửa ngồi trên giường, lập tức ngủ ngay.



Thời tiết lạnh lẽo, gió tuyết đã ngừng, trời quang mây tạnh. Tính từ lúc quân Nữ Chân bắt đầu công thành, đã hơn nửa tháng, còn tính từ lúc quân Nữ Chân bắt đầu nam hạ, đã hơn ba tháng. Cảnh thanh bình tươi đẹp, phồn thịnh trước kia, bây giờ nhớ lại, vẫn thấy hết sức chân thật, dường như những chuyện kinh khủng đang xảy ra trước mắt, chỉ là một cơn ác mộng dài dằng dặc.



"Tất cả chuyện này, cũng không phải là sự thực", trong mấy ngày nay, rất nhiều lần tỉnh dậy sau giấc ngủ, ý nghĩ đó lại hiện ra trong đầu Sư Sư. Lũ giặc hung thần ác sát, cảnh tượng máu chảy thành sông, mặc dù xảy ra ngay trước mắt, nhưng sau đó nhớ lại, Sư Sư lại cứ nghĩ: "Đây không phải là sự thật!" Có lẽ, lúc này ý nghĩ đó cũng lởn vởn trong đầu rất nhiều người Biện Lương.



Vốn là một người cha, là trụ cột trong gia đình, một ngày nào đó, đột nhiên một đi không trở lại. Đã từng là một người chồng, một ngày nào đó lên đường nhập ngũ, rồi đột nhiên một hôm tin dữ bay về. Đã từng là một cô gái xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, đôi tay thon nhỏ, lúc gặp lại, đôi tay đã mất, cả người đẫm máu. Trong một thời gian ngắn ngủi, những vết tích tồn tại của vô số người, đã chỉ còn lại trong ký ức của người khác. Từ nhỏ đến lớn, Sư Sư đã từng trải qua nhiều lận đận, trong giao tiếp xã giao, từng gặp phải những điều hắc ám, nhưng đối với sự thực đột nhiên ập tới trước mắt, vẫn cảm thấy, đó chỉ như một cơn ác mộng.



Nhưng tất cả những chuyện đó, đều là sự thật. Người Nữ Chân đột nhiên xuất hiện, phá tan mộng đẹp của mảnh giang sơn gấm vóc này, hôm nay, bằng những cuộc tiến công vô cùng ác liệt, họ sắp chiếm được tòa thành này rồi.



Cách đây mấy ngày, tin tức về sự hung ác tàn bạo của quân Nữ Chân, về cuộc chiến đấu anh dũng của quân dân bên mình, luôn được tuyên truyền, đã thật sự làm tinh thần binh sĩ trong thành phấn chấn, nhưng khi ảnh hưởng từ cái chết của những người giữ thành từ từ lan rộng, tâm trạng đau thương, khiếp nhược, thậm chí tuyệt vọng, cũng bắt đầu lan ra khắp nơi trong thành.



Cái chết của một người, sẽ có ảnh hưởng tới không chỉ một hai người, bởi vì người đó còn có gia đình, có người thân, bạn bè, có các mối quan hệ xã hội. Một người chết đi, có thể tác động tới một phạm vi gồm mấy chục người, huống chi vào lúc này, e rằng trong phạm vi mấy chục người, số người bị chết, không chỉ là một hai người.



Mọi người bắt đầu sợ hãi, quá nhiều những đau thương, tin dữ, những lời đồn đại về chiến cuộc ác liệt, người trong nhà còn có thanh niên, tráng đinh có thể đi lính, khóc lóc van xin, không dám để người thân đi chịu chết, cũng có một số người đã lên tường thành, chạy chọt xem thử có thể đưa người thân rút lui, hoặc điều đi nơi khác. Người có quan hệ, đều đã bắt đầu tìm kiếm đường rút lui, quần Nữ Chân quá độc ác, đã quyết phá bằng được thành Biện Lương rồi.




Người dẫn đầu đội quân này là Long Hồi tướng quân, cũng là một trong số đó. Đương nhiên, trong sự sục sôi nhiệt huyết đó, có xen lẫn mưu cầu quyền lực hay không, thì cũng khó nói, nhưng vào lúc này, điều đó không quan trọng.



- Việc Trần chỉ huy bo bo giữ mình, không muốn xuất thủ, từ lâu chúng ta đã lường trước. Hôm nay tình hình thiên hạ thối nát đến mức này, cho dù chúng ta có hùng hùng hổ hổ ở đây, cũng vô ích mà thôi, đã không muốn tới thì sẽ không muốn tới.



Trên sườn dốc, nghe bọn Phúc Lộc kể chuyện, Long Hồi chỉ cười một cách phóng khoáng,



- Tiền bối từ thôn Hạ tới, xin hỏi chiến sự ở đó thế nào rồi?



- Hôm nay trời quang, không tiện ẩn náu, chỉ nhìn qua một lượt có phần ác liệt và ghê gớm.



Phúc Lộc thở dài:



- Dường như Oán quân phá tan tường doanh rồi



Tin ông ta mang tới khiến Long Hồi im lặng một lát. Lúc này cuộc ác chiến ở thôn Hạ đã bước vào ngày thứ sáu, trong tin tức trước đây, phía quân phòng thủ và Oán quân đánh nhau ngang tay với nhau, Oán quân sử dụng nhiều phương pháp công thành, nhưng phía phòng thủ có sự hỗ trợ của hỏa khí, trước giờ chưa bị Oán quân đánh thẳng vào tường doanh. Không ngờ, hôm nay sự phòng ngự kiên cố đó, vẫn bị phá.



Đương nhiên, tường doanh chỉ là tường gỗ mà thôi, cho dù dựng lên một cách chắc chắn, trong tình thế chém giết ác liệt như thế, mà có thể chống đỡ được năm ngày, cũng đã là chuyện cực kỳ may mắn. Thật ra trong lòng mọi người đều đã chuẩn bị cho kết cục đó, chỉ có điều là đồng bạn của họ ở bên ngoài, không ai muốn thấy kết cục như vậy.



Xung quanh thôn Hạ, trên mặt đất phủ tuyết, Quách Dược Sư cưỡi ngựa, từ xa quan sát trận chiến kịch liệt ở phía trước. Trước mắt, hầu như tràn ngập ba màu đỏ, trắng và đen cháy. Lúc này, dòng binh sĩ từ mặt đông nam tràn tới chỗ thủng trên tường doanh đã xiêu xiêu vẹo vẹo, mà giữa sườn núi, một đội quân dự bị bất ngờ lao tới, chém giết những binh sĩ Oán quân, cố gắng đánh bật áp lực do những Oán quân đột nhập tường doanh tạo ra.



Ninh Nghị xông lên sườn dốc nhuộm đỏ máu tươi, trường đao bổ ra, đánh bay một binh sĩ Oán quân lão luyện. Bên cạnh hắn, Chúc Bưu, mấy huynh đệ nhà họ Tề, Điền Đông Hán, Trần Đà Tư, Niếp Sơnlao vào giặc mà chém giết với khí thế của mãnh hổ. Về mặt nào đó mà nói, những người này chính là đoàn thân về mà Ninh Nghị giữ ở bên người, coi như là những cán bộ dự bị của đoàn thân về.



Thương thế của hắn đã hầu như khỏi hẳn, nhưng nội thương do Phá Lực Đạo, mặc dù có Hồng Đề điều trị cũng không khỏi hoàn toàn, lúc này dùng toàn lực xuất thủ, lập tức ngực âm ỉ đau. Cách đó không xa, Hồng Đề vung một cây đại thương, dẫn một nhóm quân tinh nhuệ, hướng về phía Ninh Nghị giết giặc. Nàng sợ Ninh Nghị thụ thương, Ninh Nghị cũng sợ nàng gặp chuyện không may, liền nã một phát súng, hướng về phía đó ra sức chém giết. Máu tươi ướt đẫm trên đầu, trên người, bóng dáng của hai người đỏ rực giữa sóng người cuồn cuộn,



- Mę kiếp!



Cố sức chém ngang cổ một binh sĩ Oán quân, rồi Ninh Nghị lảo đảo đi về phía Hồng Đề, đưa tay lau máu trên mặt:



- Đồng thoại chỉ là lời lừa gạt thôi



Thét lên một tiếng, trường thương vung lên như trăn lớn, lao tới bên cạnh Ninh Nghị, đâm một thương vào Oán quân phía sau Ninh Nghị, Hồng Đề nghe được lời lẩm bẩm oán giận của hắn:



- Gì vậy?



- Chẳng phải đồng thoại nói chết một phần mười, sẽ tan vỡ sao, bây giờ chết biết bao nhiêu người rồi?



Cuộc ác chiến liên tục mấy ngày nay, thương vong của Oán quân và quân phòng thủ thôn Hạ, đã nhiều hơn một phần mười lâu rồi, nhưng mà tới lúc này, trong cuộc chiến này, phía nào cũng không biết mình còn phải chém giết bao lâu nữa, mới có thể thấy được bóng dáng của chiến thắng.



Nhưng vào lúc này, trong sơn cốc thôn Hạ, lực lượng Oán quân trước sau vẫn chiếm thế thượng phong, chỉ là trái ngược với Ninh Nghị tham gia chém giết một cách oán giận, thì ở trong trận của Oán quân, vừa quan sát tình hình chiến trận, Quách Dược Sư vừa luôn miệng lẩm bẩm:



- Còn thủ đoạn bịp bợm gì, cứ giờ hết ra đi...



Mấy ngày nay, trong tình thế chiếm ưu thế, Thường Thắng quân phát động tiến công, cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải những tình huống mới mẻ.