Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 690 : Siêu việt đao phong (10)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Màn đêm dần buông xuống. Trận chiến tại Hạ thôn đã tạm dừng lại.



Gọi là tạm dừng, cũng bởi vì trong hoàn cảnh ban đêm thế này, ngưng chiến chẳng qua đều là sách lược mà song phương lựa chọn sử dụng mà thôi. Cũng không ai biết đối phương có đột nhiên phát động cường công tiếp hay không. Đám người Quách Dược Sư đứng ở trên sườn dốc phủ tuyết, nhìn cảnh tượng của Hạ thôn. Từng đống lửa trại đang cháy hừng hực, thủ quân vẫn có tinh thần tập kết tại một vài bờ tường quân doanh. Miệng lỗ hổng tại mặt đông quân doanh đã được chất đống đá tảng, gỗ trụ, thậm chí là cả thi thể, chắn lên nơi đó.



Thỉnh thoảng, trong quân doanh còn vang lên những âm thanh hò hét chỉnh tề.



Chiến sự ác liệt như thế đã diễn ra sáu ngày rồi, bên ta thương vong thảm trọng, thương vong của địch cũng không thấp, Quách Dược Sư vẫn không thể hiểu được tại sao những binh lính Vũ triều này còn có thể hò hét được.



Theo góc độ chiến thuật mà nói, quân phòng thủ trận doanh vẫn chiếm lợi thế hơn, nhưng cũng bởi vậy mà về một vài phương diện nào đó thì cũng phải chịu áp lực tâm lý nhiều hơn, vì khi nào tiến công, tiến công như thế nào, thủy chung chính là do bên công quyết định. Ban đêm, quân ta có thể khá thoải mái ngủ nghỉ, đối phương lại phải đề cao cảnh giác. Mấy đêm trước, Quách Dược Sư thỉnh thoảng bày ra tư thế đánh nghi binh, tiêu hao tinh lực của đối phương, nhưng mỗi khi phát hiện bên hắn không tiến công, thủ quân Hạ thôn sẽ đồng thời cười vang, chế nhạo đối phương một hồi.



Cơ hồ sau mỗi trận đấu, trong doanh địa Hạ thôn đều vọng ra những tiếng hò hét, cũng là chế nhạo và thị uy đối với Oán Quân bên này. Nhất là sau sáu ngày đại chiến, thanh âm của đối phương càng chỉnh tề, bên hắn có thể cảm thụ được áp lực càng lớn. Kế sách công tâm "ngươi tới, ta đi", mỗi một ranh giới đều tận hết lực mà tiến hành.



Trong những tiếng lách tách, tia lửa bập bùng trước mắt. Ninh Nghị đi tới bên đống lửa, ngừng lại chốc lát để cáng cứu thương khiêng thương binh đi qua. Chếch phía trước, ước chừng có hơn trăm người đang xếp thành hàng chỉnh tề trên bãi đất trống. Một người đàn ông thân như thiết tháp đang phát biểu, sau khi nói xong, mọi người cùng hô lên:



- Rõ...



Chỉ là tiếng hô qua đi, đa số mọi người biểu hiện trạng thái mệt mỏi, có một số người bị thương ngồi bệt xuống, thở dốc.



Hơn trăm người ở đây vào ban ngày đã tham gia chiến đấu. Lúc này, xa xa gần gần cũng đều có từng tốp từng tốp người đang trở về vị trí canh gác. Toàn bộ trong doanh địa lúc này phần nhiều là tiếng bước chân dày đặc và hỗn tạp. Lửa trại cháy hừng hực, nhưng bởi trời đông giá rét, bụi khói cũng không lớn, không ít người lách qua cột khói, bưng cháo cơm canh đã chuẩn bị xong, mang tới phân phát.



Hơn ngàn người lúc đầu được giải cứu ở đồi Mưu Đà, bấy giờ đa số đều đã được phát động tham gia vào hàng ngũ hậu cần, phục vụ cơm nước, chăm sóc thương binh.



Những tù binh này vốn đã chịu đủ loại hành hạ, lúc mới đến Hạ thôn tâm trạng vẫn còn sợ hãi và yếu đuối, sau đó từng bước được phát động và cảm hóa, mới bắt đầu tham gia hỗ trợ. Trên thực tế, một mặt là bởi vì Hạ thôn bị vây trong tử cục, làm người ta không rét mà run; thứ hai là những binh sĩ bên ngoài này có thực lực có thể đánh một trận với Oán Quân, đã cho bọn họ không ít cổ vũ. Đội ngũ tù binh mà trong đó hầu hết là phụ nữ từng phải chịu đựng đủ loại tra tấn này, trong sự cố gắng của họ, cũng đã làm sĩ khí phấn chấn lên rất nhiều rồi.



Chiến đấu mấy ngày liền, thủ quân Hạ thôn bị thương vong khá lớn. Vốn dĩ kỹ xảo chém giết hay độ thuần thục đều không thể sánh được với Oán Quân, chỉ có thể dựa vào thủ thế và những thứ như du mộc pháo giết trả khiến Oán Quân thương vong ngày càng cao, nhưng cũng không dễ dàng gì. Rất nhiều người từ trong đó mà được tôi luyện, cũng có rất nhiều người bởi vậy mà thương vong. Nhưng mặc dù là thân thể bị thương suy yếu, nhưng khi thấy những nữ tử thân thể gầy như que củi kia, thậm chí có những nữ tử vẫn còn thương tích nhưng luôn tận tâm tận lực chăm sóc thương binh, chuẩn bị hậu cần, hỗ trợ phòng thủ, trong lòng những binh sĩ này cũng khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác ấm áp và vinh dự.



Một đội quân muốn trưởng thành, muốn lên tiếng thì cũng phải đặt ở hiện thực trước mắt. Ở mặt này này, bất kể là thắng lợi, hay là cảm kích được người khác bảo vệ, đều có trọng lượng tương đương nhau, bởi vì trong những người này, có không ít phụ nữ, trọng lượng bởi vậy mà càng nặng thêm.



Trong quân đội xuất hiện phụ nữ, có thời điểm sẽ giảm thấp chiến ý, có thời điểm thì không. Ninh Nghị không can thiệp những nữ tử này tiếp xúc với binh sĩ, về phương diện khác cũng hạ tử lệnh, tuyệt đối không cho phép xuất hiện tình trạng không tôn trọng, ức hiếp nữ tử. Trước kia, mệnh lệnh như này được ban ra thì có lẽ sẽ xuất hiện tình trạng cá lọt lưới, nhưng nhiều ngày trong tình huống căng thẳng, ngược lại không hề xuất hiện sự việc binh lính không nhẫn nhịn được cường bạo phụ nữ, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tích cực.



Ninh Nghị nhìn những người đang bưng bê đồ ăn kia, lại nhìn trận địa của Oán Quân phía đối diện, sau chốc lát, hắn thở dài. Ngay sau đó, Hồng Đề từ chỗ không xa bước tới. Nửa người nàng nhuộm máu, lúc này máu tươi trên người nàng đã bắt đầu đông lại, giống với tình trạng trên người Ninh Nghị. Nàng nhìn Ninh Nghị, rồi bước tới đỡ hắn.



- Còn đi được.



Hắn nói.



- Lên kia trước.



Nàng lắc đầu:



- Hôm nay chàng quá làm loạn rồi.



- Không xông lên trước nhất, sao cổ vũ sĩ khí.


Gió lạnh thổi qua không trung.



Trong ánh lửa tại Hạ thôn, bóng người đi lại. Lều lớn Oán Quân thì đèn đuốc sáng trưng. Trong doanh địa phe công ngoài thành Biện Lương, chiến mã thông truyền tình báo, lính liên lạc đến đến đi đi. Trên đầu thành tràn ngập lỗ hổng, binh lính tuần tra đi qua từng nơi lỗ hổng, hoặc là đi vòng qua binh lính đang ngủ say sau tường chắn mái, thanh âm gõ mõ cầm canh thỉnh thoảng vọng tới. Sóc khí truyền kim thác, hàn quang chiếu thiết y.



(Sóc khí truyền kim thác, hàn quang chiếu thiết y Nghĩa: Mỏ sắt truyền hơi rét. Áo giáp chiếu hàn quang. Đây là hai câu thơ trong bài thơ Mộc Lan từ của Khuyết Danh.)



Ban đêm như này, không ai biết rõ là có bao nhiêu người tâm tư đang đan xen nổi sóng.



Hôm sau là ngày mùng chín tháng mười hai, trên tường thành Biện Lương, chiến sự duy trì liên tục. Mà ở Hạ thôn, bắt đầu từ sáng sớm, xuất hiện một sự tĩnh lặng kỳ quái. Sau mấy ngày giao chiến, đây là lần đầu tiên Oán Quân vây mà không công.



- Xảy ra chuyện gì?



Sáng sớm, Ninh Nghị đi lên vọng tháp, cầm kính viễn vọng nhìn về phía quân trận Oán Quân:



- Tên Quách Dược Sư này...bị Địa Lôi trận của ta dọa cho sợ rồi à?



- Nếu thật như thế, cũng chưa chắc tất cả là chuyện tốt đâu.



Tần Thiệu Khiêm đứng bên nói, nhưng bất kể thế nào, trên mặt cũng có tia vui mừng.



- Hừ, đám người kia bị ép làm cho sợ rồi. Bất kể như thế nào, đều có lợi đối với sĩ khí của chúng ta.



- Đã an bài đi tuyên truyền rồi. Văn Nhân Bất Nhị đi lên vọng tháp tiếp lời.



Buổi sáng hôm nay, trong doanh địa tràn ngập bầu không khí kiêu ngạo vui sướng. Văn Nhân Bất Nhị đã an bài người, đi tới quân doanh Oán Quân để khiêu chiến, nhưng đối phương thủy chung không có phản ứng.



Bị rừng núi ngăn cách, bọn họ không hề biết rằng tại cùng thời khắc đó, cách hậu phương Oán Quân vài dặm, một trận chiến đang được tiến hành. Quách Dược Sư suất lĩnh kỵ đội tinh nhuệ dưới trướng, phát động xung kích đối với một đội quân vạn người...



Tiếng chân dồn dập chấn động đại địa. Trước quân đội vạn người, đám người Long Hồi, Phúc Lộc nhìn gót sắt đánh tới, bày mở thế trận.



- Các vị huynh đệ, vệ quốc giết địch chính là vào lúc này. Long Hồi ta cùng các vị đồng sinh cộng tử...



- Phúc Lộc cùng chết với các vị...



- Vương Truyền Vinh ở đây!



- Thôi Hà đồng sinh tử cùng các vị huynh đệ...



- "Thái Nguyên" Nghệ Kiếm Trung ở đây...



Long Hồi quét quanh đội ngũ, hét lớn. Sau đó, những âm thanh hóa theo vang lên không dứt.



Mây đen kịt tràn ngập, lại sắp có tuyết rơi.



Nửa khắc đồng hồ sau, tinh kỳ của họ gãy đổ, quân trận bị phá, trận hình vạn người bị gót sắt truy đuổi bắt đầu phân tán chạy trốn...