Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Tâm như mãnh hổ (1)

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Giờ Tuất hai khắc, trên trời sao mai lấp lóe, tại một bãi sông hoang vắng bên ngoài thành Giang Ninh, gió đêm thảm liệt thổi qua nhà bè neo cạnh bờ sông, trong một căn phòng hắt ra ánh sáng mờ mờ.



Mơ mơ màng màng tỉnh lại, ý thức gã vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Không có chút ánh sáng, âm thanh bên ngoài truyền vào đầu lúc to lúc nhỏ, lúc này đại não mới chính thức vận chuyển, phân tích ý nghĩa những câu nói rời rạc không rõ ràng này.



“Uống ít rượu thôi...”



“Một tay thư sinh trói gà không chặt...”



“Lần này giết con lợn này...”



“Đến giờ Tý, Đại Lang cầm đuốc dẫn bọn kia lên núi...biết mấy cái này chứ...”



“Nhớ tín hiệu...”



“Trái ba vòng, phải ba..”



“Phụ thân, con lợn kia...”



“Đừng có lộn xộn..”



“Nhưng mà...”



“Loại lợn này...Không được năm mươi thì cũng ba mươi...”



"Dù sao nó vẫn chưa tỉnh, cứ mặc kệ đi...”



“Phụ thân, con lợn béo cỡ này...chặt hắn một tay...”



"Nghe lời..."




"Nghe nói họ Cố kia được thăng quan, chuẩn bị làm huyện lệnh..."



"Nếu có thể cho Đại Lang Nhị Lang đi theo làm chức gì nho nhỏ chắc cũng không tệ, dù sao chúng ta cũng nắm thóp hắn..."



"Đối với loại người đọc sách này, không cần làm quá mức..."



Trong phòng, Dương Dực Dương Hoành đang ngồi tán gẫu, thỉnh thoảng nhấp chén rượu ăn đậu phộng. Nhận thấy Đại Lang đi đã được một lúc, Dương Hoành nhíu mày.



"Đại Lang, thế nào rồi..."



"Mẹ..." Tiếng kêu đột ngột từ phòng bếp vọng tới, thê lương và khản đục làm hai người giật mình. Dương Dực vơ lấy một cây nỏ rồi phóng ra hành lang, còn Dương Hoành rút đao thép đi về phía cửa.



"Xem con lợn kia thế nào."



Dương Hoành lao ra khỏi cửa, xem dưới sông có người chạy trốn hay không. Vài giây đồng hồ sau, từ căn phòng phía trong truyền đến tiếng quát chói tai của Dương Dực: "Buông nó ra!"



Lúc Dương Dực xông vào hành lang là một mảnh tối om, chỉ có phía phòng bếp lấp lóe ánh sáng lờ mờ. Hắn còn chưa kịp mở cửa xem xét con lợn kia thì đã thấy con trai cả bị người ta khống chế đi ra, trên đầu máu me be bét, thân thể nghiêng ngả, rõ ràng đã bị đối phương đánh cho nửa tỉnh nửa mê.



Một con dao chặt xương nhuốm máu đặt trên cổ, một tay giữ lấy người, chỉ cần có hành động thì sẽ cắt cuống họng. Trốn sau khống chế con trai hắn chính là tên thư sinh cứ tưởng như vô hại bị trói mang về đây, toàn thân toàn là máu.



"Buông nó ra."



Dương Dực nghiến muốn nứt răng, giơ nỏ lên trầm giọng quát.



Vóc dáng Ninh Nghị cũng không tính là nhỏ, nhưng Dương Dực quá cao lớn nên lúc này giống như một bức tường sừng sững chắn phía trước. Hai bên đều thoáng ngưng lại, sau đó, một giọng nói vang lên, cũng không phải vang vọng như Dương Dực, chỉ là lộ ra vẻ chán ghét sâu sắc, vô cùng đơn giản.



"Bắn đi."