Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Tâm như mãnh hổ (2)

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Khúc sông ngoại ô Giang Ninh, nhà thuyền.



"Bắn đi."



"Buông nó ra."



"Bắn đi nào."



"Ngươi sẽ chết rất thảm."



"Ngươi là ai, sao phải bắt ta?"



"Mẹ Nhị Lang..."



"...."



"Ngươi đã làm gì..."



"Lui ra phía sau."



Trên hành lang lờ mờ không có đèn, chỉ có ánh lửa lay lắt từ gian bếp và ngọn đèn trong phòng khách bao phủ hai đầu, bầu không khí giằng co làm cho mọi người ngạt thở, đại hán, cung nỏ, đao nhọn, máu tươi, con tin đang hấp hối, nước chảy lênh láng thấm qua chân. Đại hán kia cầm nỏ gầm lên, sát khí trên người không còn kìm hãm được đã hoàn toàn bộc lộ. Trái ngược với hắn, ấn tượng của người đối diện cách đó vài mét thì kém xa, tay chỉ lẳng lặng nắm dao nhọn kề trước yết hầu con tin.



Tiếng nói giận dữ mang vẻ đe dọa của đại hán truyền qua, đáp lại là một giọng điệu không quyết liệt, không ngả ngớn, ngắn gọn, bình thản và trầm ổn, như cột trụ cắm vững trong làn nước xiết, có đôi lúc tưởng chừng như bị nước cuốn trôi, nhưng khi bọt nước tan mất thì nó vẫn đứng đó. Sau mỗi câu nói của đại hán thì liền có lời đáp lại, không chút chần chờ hay dây dưa dài dòng, nhất thời điều này đã kìm hãm khí thế của đối phương.



Thân ảnh kia hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi thốt lên từng chữ: "Ngươi ...đã làm gì bọn họ."



"Đoán thử xem."



"Đã làm gì rồi!"



Sau tiếng gào thét đinh tai nhức óc, đáp lại cũng chỉ là một câu nói bình thản: "Nói vui thì là... đã hết một lượt đoán."



Hàm răng đại hán run rẩy, nhìn đạo nhân ảnh kia như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng đành lui ra phía sau một bước.



"Ta đã nhìn nhầm..."



"Tốt lắm." Đường thoát ra ngoài chỉ có ở phòng khách, Ninh nghị nhìn bước chân kia, lạnh lùng đáp lại một câu, kiềm giữ con tin tiến lên một bước, sau đó đối phương chậm rãi lui thêm bước nữa.



"Nếu bọn họ không có việc gì thì có thể thương lượng."



"Tốt."



"Không chết là được."
"Có gan thì qua đây."



Dương Hoành lao lên một bước, Ninh Nghị vừa vung tay thì hắn liền thối lui lại phía sau, nhưng cây đuốc cũng không thật sư rời khỏi tay. Cứ như thế lập đi lập lại nhiều lần, hắn dần dần hiểu ra, không ngừng tìm cách tiếp cận Ninh Nghị vì tin chắc trước sau gì gã cũng không dám giết người, cố gây hỗn loạn chờ sơ hở. Tay phải Ninh Nghị kẹp cổ con tin thay đổi vị trí. Cách đó không xa, Dương Dực cảnh giác nắm chặt cây nỏ. Một khắc sau, Dương Hoành trao đổi ánh mắt cùng Dương Dực, sau đó đột nhiên bổ nhào tới.



Trong phòng vốn đang khẩn trương tới cực điểm, tinh thần ba người đều căng như dây đàn. Ninh Nghị vung tay lên, Dương Hoành lại chuyển hướng, sau đó hét lên một tiếng, Dương Hoành Dương Dực hoán đổi vị trí cho nhau. Cây đuốc rời khỏi tay bay thẳng về phía Dương Hoành.



Dương Dực bên cạnh thấy vậy liền đá văng cái ghế chấn cây đuốc bay ra ngoài. Dương Hoành không cần bảo lưu nữa liền xông tới. Ninh Nghị xoay tay chụp vào cây đèn dầu trên cây trụ cạnh đó, nhưng một giây sau nó vẫn không nhúc nhích, vì hiển nhiên cây đèn đã được cố định trên trụ gỗ. Dương Hoành đến gần đưa tay chụp lấy dao nhọn đang kề trên cổ cháu, Dương Dực đá một băng ghế ra chặn đường rồi bức lại gần.



Tay trái Ninh Nghị vục vào trong dầu đèn làm dầu hỏa vẩy ra tung tóe.



Chỉ trong chớp mắt, tay trái Dương Hoành ngang ngược bắt lấy con dao nhọn, cố sức gạt ra, một giây sau, ánh lửa nháng lên bao lấy cả Ninh Nghị và Dương Hoành.



Ầm



Lửa bùng lên tách ra làm hai hướng.



Chớp mắt vừa rồi, Ninh Nghị lấy bấc đèn cùng dầu hỏa châm lên người đối phương, đồng thời đốt luôn tay trái của mình.



Trong ngọn lửa ngùn ngụt, Dương Hoành kêu la thảm thiết, tay vẫn cố kéo dao nhọn ra khỏi cổ cháu mình. Ninh Nghị dùng sức rút được dao, máu phun ra gặp lửa bốc hơi. Phía bên kia, Dương Dực lại gần, nâng nỏ lên nhắm. Ninh Nghị buông con tin lao qua một bên, vung dao chém thẳng tới đỉnh đầu Dương Hoành.



"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..."



"Yaaaaa. Aaaa."



"Á..."



Mũi tên bay sượt qua sau lưng Ninh Nghị. Dương Hoành bị lửa bao trùm kêu thét, Dương Dực la hét, cùng lúc đó là tiếng vung đao của Ninh Nghị, trong khoảnh khắc bóng người như lồng vào nhau, lửa cháy lan ra khắp nơi. Dương Dực nắm lấy cơ hội, chụp vai con trai đẩy qua bên cạnh, sau đó tính chộp lấy Ninh Nghị nhưng vồ hụt. Ninh Nghị vốn đang chém Dương Hoành, lúc này lao theo con trai hắn thoát ra nhất thời làm hắn không kịp phản ứng. Hắn nhìn thấy huynh đệ bị lửa thiêu cháy, trên đỉnh đầu cắm một dao thật sâu, sau đó liền truy theo Ninh Nghị, giữa hai người hiện tại chỉ còn một mối ràng buộc.



Thư sinh toàn thân đẫm máu đẩy con trai hắn qua phía kia của gian phòng, sau đó xoay người lại, tay phải rút từ sau lưng ra một cái khoan sắt, tiếp tục kề lên cổ con tin, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.



Dương Hoành lảo đảo lui ra sau vài bước rồi ngã nhào xuống đất trong ngọn lửa phừng phừng. Lửa đốt chưa hẳn là vết thương chí mạng, nếu như lao ra nhảy xuống sông thì vẫn có thể sống, nhưng Ninh Nghị thừa dịp hắn đang rối loạn, không bỏ qua bồi thêm một dao chí mạng lên đỉnh đầu.



Ai cũng đều có tính toán riêng, Dương Hoành Dương Dực lộ ra một chút sơ hở để khiến cho Ninh Nghị ném cây đuốc đi, nếu lúc ấy Ninh Nghị không phải đang đi đến gần ngọn đèn kia thì sợ rằng đã không khinh địch mà ném đi. Dù sao gian phòng cũng là nhà của huynh đệ họ Dương, bọn hắn biết rõ cây đèn bị cố định, còn thư sinh chắc chắc không biết, thế nên Dương Hoành dấn thân vào nguy hiểm, muốn thừa dịp này ngang nhiên phá cục trong chớp nhoáng. Ai ngờ phản ứng của thư sinh trong nháy mắt lại có thể tàn nhẫn tới mức độ này, trực tiếp đốt tay mình đề mồi lửa đối phương.



Lúc này ở đầu kia gian phòng, gã vẫn tiếp tục khống chế con tin, tay trái nắm chặt ngực đối phương, lúc này lửa trên tay vẫn còn cháy. Ánh mắt bi thương của Dương Dực nhìn tới, hai người lạnh lùng nhìn nhau. Gã phủi phủi tay trái đang cháy lên người con tin, sau đó phủi lên người mình, nhưng do dầu hỏa dây đầy tay nên nhất thời dập không hết. Dương Dực nhìn tay gã quơ quơ trên không trung, sau đó đột nhiên nắm chặt thành quyền, trở tay dồn sức đập xuống.



Ầm….



Phía sau vốn là một vò rượu sành lớn, vỏ sành dùng để nấu rượu rất dày, lần này không biết gã đã đánh cược bao nhiêu khí lực, một quyền đánh vỡ vò rượu kia, đoán chừng cánh tay đã bị nứt xương hoặc thậm chí là gãy xương. Rượu chảy trào ra, gã liền vục tay vào để dập lửa, tiếng xèo xèo vang lên, cánh tay run rẩy nhè nhẹ, thoạt nhìn thì đã bị phế.



Thế nhưng ánh mắt lạnh lùng cùng với tay phải cầm khoan sắt kề trên cổ con tin thì không mảy may thay đổi, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, co giật đôi chút.