Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Chờ đợi

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Rạng sáng bên bờ Tần Hoài, trời vẫn chưa trông rõ, Nhiếp Vân Trúc xuống khỏi giường, rửa mặt xong xuôi rồi nấu một ấm trà, đi ra cửa trước tiểu lâu.



Cảnh đêm âm u bao phủ thành quách cùng dãy núi xa xa, khiến cho người ta không thể thấy rõ những hình ảnh phía trước. Nàng ngồi trên bậc thang trước tiểu lâu nghĩ ngợi, thật ra những ngày này đều chỉ nghĩ đến một chuyện, tiếng bước chân quen thuộc kia đã qua hai mươi ngày không vang qua nơi này.



Hồi tưởng lại, những buổi sáng như vậy đã trải qua gần một năm, lúc đầu bởi con gà kia mà quen biết hắn, về sau cứ mỗi sáng lại thấy hắn chạy tới, nói vài câu, chuyện trò trên trời dưới đất. Sáng sớm mỗi ngày đối với nàng là một khoảng thời gian đặc thù. Ngoại trừ khi trời mưa to, thân ảnh kia mỗi ngày đều chạy qua nơi này, dù tuyết rơi vẫn không ngoại lệ, điều này làm nàng hầu như nghĩ rằng về sau này vẫn luôn tiếp tục như thế.



Nhưng khoảng thời gian hai mươi ngày này nói cho nàng biết, té ra mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ là cuộc gặp mặt đơn giản mỗi ngày. Gã không đến nàng cũng không cách nào tìm kiếm, người đó dù gì cũng là vị hôn phu của tiểu thư Tô gia kia.



Suy nghĩ này làm nàng hơi phiền não.



Mấy ngày đầu nàng những tưởng hắn có việc gì gấp, hoặc phải xa nhà, hoặc là lười biếng dậy sớm rèn luyện. Nhưng theo thời gian trôi qua trong lòng nàng không khỏi âu lo, sợ hắn đã xảy ra ra chuyện gì ngoài ý muốn. Có vài ngày nàng không biết cố ý hay vô ý đi qua gần Tô phủ, chạy vòng quanh đại viện kia để xem có thấy được manh mối gì không, nhưng vẫn không tìm ra. Trong lòng lo lắng, lại cảm thấy mình lén lén lút lút, thật không hiểu bản thân đang làm cái gì nữa.



Thời điểm lo lắng nghiêm trọng nhất là mấy ngày hôm trước lúc mấy tên bộ đầu đến tìm nàng. Lúc ấy nàng đang ngồi ngơ ngác trong hậu viện Trúc Ký, đang băn khoăn suy đoán thì tên nhóc sai vặt trong tiệm đến bảo nàng có bộ đầu tìm, thoáng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngây ngốc chạy ra thoáng vấp vào lề cửa, sau đó nghe vấn đề tên bộ đầu hỏi, sửng sốt cả nửa ngày không kịp phản ứng.



Cố Yến Trinh Cố Yến Trinh, lại là Cố Yến Trinh...



Cái tên này sao không chết rấp đi.



Hai tên bộ đầu kia đúng là hỏi nàng về tình huống liên quan đến Cố Yến Trinh.



Trong lòng nàng mơ hồ hơi oán hận, nhưng không yên lòng đành nói sơ qua quan hệ lúc trước, lúc hai tên bộ đầu cho biết Cố Yến Trinh đã bị giết sau khi rời khỏi thành cũng làm nàng kinh ngạc hồi lâu.



Nếu là bình thường có lẽ nàng sẽ thương cảm trong chốc lát, thế nhưng lúc này trong lòng có tâm sự, sau khi kinh ngạc thì lại chợt nhớ đến, thế đạo thật không yên bình, chẳng biết Lập Hằng có gặp chuyện gì không...



Không lâu sau đó nàng đi qua Tô phủ thấy thê tử của Lập Hằng là Tô Đàn Nhi và nha hoàn đang bước lên xe ngựa, tuy vẻ mặt hơi gấp những xem ra chỉ là đi xử lý chuyện làm ăn, vì thế nên nàng cùng yên tâm hơn. Chỉ là đến ngày hôm sau nghĩ lại, Lập hằng không gặp phải chuyện gì xấu, trước đó khi tán gẫu với hắn cũng chưa từng đề cập đến chuyện đi xa nhà, vậy mà lâu rồi không đến, chẳng lẽ là sẽ không tới nữa?




Tổng cộng có năm bộ đầu, ba người là lính thường, hai người còn lại là bộ đầu thực sự, là hai người chuyên đi tầm nã bắt người trong phủ Giang Ninh. Năm người tìm kiếm trên bờ sông quanh cái đám hài cốt kia một hồi, kỳ thật sáng nay đã phát hiện được ít manh mối, đại khái là xác nhận được một trong các cỗ tàn thi là Cố Yến Trinh. Bọn hắn đánh giá trời có khả năng muốn mưa nên tới lần hai, bổ đầu chừng ba mươi tuổi kia đi lên bờ tìm kiếm manh mối khác, chốc lát sau, tên phó bộ đầu tuổi khá lớn dáng người cao gầy cũng theo tới.



"Trần bộ đầu, Cố gia có hai gã đầy tớ chết, những người còn lại đều nói là do một nữ thích khác gây nên, cùng vì cô ta mà cả nhà Dương Hoành đều chết ở chỗ này, cứ thế này mà kết án đi thôi."



Phó bộ đầu hơi cao gầy mang họ Từ, lúc này nói như thế làm bộ đầu mang họ Trần kia cười: "Tri phủ đại nhân chắc cũng hy vọng như vậy."



Hôm nay bọn hắn đi qua đây là vì sáng sớm hôm qua bên ngoài thành Giang Ninh xảy ra một vụ huyết án. Hai gã đầy tớ của Cố gia bị người bắt đi bị ném xác trở về, lúc ấy người xuất hiện ở hiện trường chính là nữ thích khách từng ám sát Tống Hiến ngày trước. Khi đó vài tên đầy tớ còn lại của Cố gia đành trơ mắt nhìn đối phương giết người, sau đó cũng không tìm được người có thân phận huyện lệnh là Cố Yến Trinh, mọi người cảm thấy đã xảy ra chuyện nên mở rộng phạm vi tìm kiếm đến đây.



Ở vùng này hai huynh đệ Dương Dực Dương Hoành nổi danh là ác đồ, lại ở chốn vắng vẻ, hơn nữa bọn hắn có chết thì trên cơ bản quan phủ cũng mặc kệ, có lẽ còn vỗ tay tán dương là đằng khác. Thế nhưng vụ án của Cố Yến Trinh cũng trùng hợp thời điểm nên không thể không tra cứu, một huyện lệnh chết trong khu vực Giang Ninh thì phải cho triều đình một lý do cụ thể.



Huynh đệ Dương Dực Dương Hoành xưa nay hoành hành ngang ngược, bản thân cũng cực kỳ hung ác nên không nhiều kẻ ở Giang Ninh dám chọc đến, gây sự với bọn hắn. Lúc này điều tra thấy cả nhà chết hết, nghĩ mãi thì cũng chỉ thấy chỉ có cường nhân như nữ thích khách kia có thể làm được. Về phần Cố Yến Trinh và đầy tớ tại sao lại chết ở nơi này, lý do có thể bôi nhọ hắn cũng có thể tôn vinh hắn, dù sao cũng chẳng quan trọng.



Chuyện lớn cỡ này, một huyện lệnh chết trong khu vực Giang Ninh, án có thể phá hay không đều mang đến áp lực rất lớn cho tri phủ. Nữ thích khách này võ công cao cường, bất chấp giết người, hôm nay cũng đã chạy thoát ra khỏi thành. Dù sao cũng đã có vụ án Tống Hiến, hiện tại trình lên trên một vụ là đủ rồi. Buổi trưa mọi người phân tích tình tiết vụ án, tri phụ cũng lộ ra ý tứ, hắn không muốn dính hai cái trọng án cùng một lúc, không bằng xử lý gọn một cái, với lại thật ra vụ này cũng khá là rõ ràng ăn khớp rồi. Cố Yến Trinh mượn hung đồ làm ít chuyện xấu đụng chạm đến nữ thích khách, kết quả chết chùm cùng cả nhà Dương Dực Dương Hoành tại một nơi. Nữ thích khách kia tính tình hung hãn, thậm chí còn đi giết thêm hai gã đầy tớ cho hả giận.



"Nhìn chung là kết án như vậy hả."



Trận bộ đầu cười nói, sau đó hai người đi quanh bãi sông một lúc, tiếp đến phó bộ đầu nhìn thấy một vết máu rất có thể là của tên sát nhân trên bãi sông gần hiện trường, Y quay đầu lại không thấy người kia đâu, đi lại hướng rừng trúc thì thấy chẳng biết tại sao Trần bộ đầu vẫn ngồi đó.



Hắn cũng không hẳn là đang ngồi, vì không có ghế dựa. Lúc này một người đàn ông trầm ổn đang ngồi thế trung bình tấn trong khu rừng trúc bốn bề yên tĩnh, hai tay đặt trên đầu gối. Từ đó hắn nghiêng mặt nhìn về phía căn nhà thuyền trên chỗ nước cạn xa xa, thần sắc nghi hoặc. Từ phó bộ đầu đang định đi qua liền bị hắn đưa tay ra ngăn lại: "Đừng tới đây."



"Sao vậy?"



Tiếng gió quét qua bãi sông, Trần bộ đầu ngồi đó nhìn rất lâu, miệng thì thào lẩm bẩm: "Đây là... kẻ đó thật là ác độc..."