Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Tiểu Thiền

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Trong cơn mộng mị, khó mà nói là nhìn thấy thứ gì, cảm giác lúc này có chút mới mẻ, khi vừa tỉnh lại thì bỗng, trút ra ào ạt.



Một đêm ở triều Vũ, trong màn trướng là một cảm giác khó nói nên lời, hạ thân như được bao bọc trong một làn nước mềm mại. Giữa cảnh mông lung

đó bỗng nghe thấy tiếng ho khan, qua một lúc gã mới kịp phản ứng. trong

bóng tối chiếc chăn hạ xuống lộ ra thân thể tiểu Thiền, sau đó nàng hơi

ngồi dậy choàng chăn lên lại. Qua ánh sáng mơ hồ, gã thấy nàng phồng má

hơi khó xử, miệng đang ngậm một số thứ, phiền não nhìn xuống đất như

muốn khóc. Sau đó lại nhìn Ninh Nghị, cổ họng gắng gượng một cái rồi lại cúi xuống.



Lại chìm vào trong nước...



Ninh Nghị nhắm mắt lại, động tác của nàng lại bắt đầu tỉ mỉ, chậm rãi.



Một lúc sau tiểu Thiền lặng lẽ chui ra khỏi chăn, liếc nhìn Ninh Nghị rồi kéo chăn đắp cho gã, sau đó rời khỏi giường.



Rõ ràng tâm trạng tiểu nha hoàn đang thấp thỏm không yên, nhưng nét mặt

cũng không quá phức tạp. Nàng đứng cuối giường mặc thêm quần áo, cài

khuy rồi lặng lẽ đi ra. Không lâu có sau tiếng nước chảy vọng đến, chắc

là đang rửa mặt rửa tay súc miệng... Trong đêm khuya thanh vắng, thỉnh

thoảng có tiếng dế mèn râm ran trong bãi cỏ. tiểu Thiền nhẹ nhàng đẩy

cửa tiến vào, rồi âm thầm đóng cửa, cởi giày, cởi quần áo, leo lên

giường cuộn vào trong ngực Ninh Nghị, cơ thể nàng mang theo mùi thơm của sương sớm.



"Như vậy... không tốt lắm.." Ninh Nghị nhẹ giọng nói.



"Cô, cô gia..." tiểu Thiền rụt đầu, thân thể cứng đờ. Ninh Nghị phì cười: "Không cần phải như vậy..."



"Thế nhưng...thế nhưng...chuyện này là do tiểu Thiền muốn làm, hơn nữa... Cô gia ko thoải mái ạ..."



Tiểu Thiền nói khe khẽ, Ninh Nghị vuốt tóc nàng, hỏi: "Mấy chuyện thế này học được từ đâu vậy?"



"Lễ kết hôn lần trước có mấy thẩm thẩm cầm tranh vẽ đến, bảo là... bảo là..."



Nàng ấp a ấm úng, muốn nói gì đó mà khựng lại, cuối cùng cũng ko thể nói tiếp, ngọ nguậy trong lồng ngực Ninh Nghị, mơ mơ màng màng, trán tựa

vào ngực gã. Một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Cô gia... có cảm thấy tiểu

Thiền không hiểu chuyện, thấy tiểu Thiền bất hiếu? Chuyện phụ thân

còn...."



Ninh Nghị mỉm cười: "Sao lại nói vậy?"



"Thật ra... mẫu thân cũng ca ca tẩu tẩu đều nghĩ tiểu Thiền và cô gia

đã... đã như thế... Ưm, kỳ thật lúc mẫu thân và ca ca tẩu tẩu bảo tiểu

Thiền nghỉ cùng phòng với cô gia, trong lòng tiểu Thiền còn hơi thích

thích nữa... Phụ thân qua đời, chẳng hiểu sao tiểu Thiền lại cảm thấy

không quá thương tâm..."



Nàng càng nói âm lượng càng nhỏ dần. Ninh Nghị quàng tay qua cổ thon ôm lấy bờ vai nàng, trầm mặc hồi lâu.



"Hơi khó giải thích, nhưng ta cũng rất vui."



"Ơ?" tiểu Thiền chớp chớp mắt.
chính giữa giường đặt một đoạn dây thừng ngăn cách hai bên. Cô gái nói

nếu hôm sau dây thừng không thẳng nữa thì anh là đồ cầm thú, chẳng phải

chính nhân quân tử gì. Cô gái rất đẹp nên tối hôm đó anh chàng kia phải

cố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn rất nhiều. Rạng sáng ngày hôm sau, ha ha,

dây thừng quả nhiên không thay đổi, anh kia vừa đắc ý ngẩng đầu lên thì

"chát", ăn trọn một tát.



"Anh chàng kia thật giảo hoạt, chắc là buổi tối làm bậy, sau đó sửa lại dây cho thẳng."



"Không phải, cô gái kia mắng anh chàng: "Anh còn không bằng cả cầm thú."



Ninh Nghị nhún vai, tiểu Thiền nằm bên cười ngặt ngẽo.



...



Rạng sáng ngày hôm sau.. tiểu Thiền giống như con bạch tuộc bám vào sau

lưng gã. Ninh Nghị hơi nghiêng người lại, tính đè lên người nàng, thế

nhưng tiểu Thiền giống như một cục bông di động, nhẹ lách ra khỏi tấm

lưng ấy, rồi lại mơ mơ màng màng bò lên lồng ngực gã, tiếp tục ngủ say.



Tấm chăn kia đã bay mất tiêu từ lúc nào.



Chiều ngày thứ năm, nhưng người cần bái phỏng trên cơ bản cũng đã xong,

sau đó lại trải qua hai ngày nữa, chờ đến giờ lành hạ táng quan tài.

Cùng trong lúc đó tại thành Giang Ninh, nơi hàng liễu rũ bên khúc sông

cong, Nhiếp Vân Trúc đang rời khỏi quán trở về nhà nhìn thấy lão nhân

đang xếp cờ cách đó không xa, thoáng dừng lại trong chốc lát. Trước được mời đến vài lần, xem như là có quen, ngay lúc này lão nhân ngẩng đầu

mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía nàng.



Nàng cung kính khom người, rồi khẽ vén lọn tóc mai, chầm chậm đi qua cờ quán, đứng trò chuyện với lão nhân.



Lão nhân cũng cười, sau mấy câu, lão vung tay bảo nàng ngồi xuống đối

diện rồi vẫy qua bên bảo trà quán chuẩn bị một bình trà. Hai người ngồi

xuống dưới bóng cây nói về chuyện của Ninh Lập Hằng ở Thiên Viễn Sơn.

Một đề tài thú vị, một già một trẻ có khả năng trở thành phụ tử xem như

đã chính thức đặt quen biết.



Quân cờ đầu tiên hạ xuống...



Cũng vào lúc này, Ninh Nghị đang đứng trong một gian bếp trông khá là dơ dáy bẩn thỉu, ngửi ngửi mùi tanh từ tô thức ăn kia truyền tới mà cảm

thấy lợm miệng. Đối với mọi người trong nhà thì đây là một buổi tối khá

thịnh soạn vì có thịt, nhưng thực sự không hợp khẩu vị của gã lắm...



Dù có khó ăn nhưng mặt gã vẫn không đổi sắc, vẫn vui vẻ ăn và trò chuyện cùng mọi người, nhưng cũng không có nghĩa là thích ăn thật. Lúc này vừa hít hà cái mùi kia, vừa mỉm cười gật gù rồi quay người rời đi, làm cho

người kia đang tới cảm thấy gã rất hài lòng.



"Huynh xem chừng rất hợp với đồ ăn chúng tôi nấu nhỉ..."



"Ha ha ha..."