Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Đông Trụ

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Vào lúc màn đêm dần buông

xuống, sơn thôn bắt đầu le lói vài điểm sáng thưa thớt, một đám con nít

đang rượt đuổi nô đùa trên cánh đồng. Lão nông ngồi trước thềm nhà nói

chuyện phiếm, tay cầm cần thuốc lào, thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống bậc

thang bằng đá xanh. Đông Trụ và Cảnh hộ vệ đang ngồi tán gẫu dưới gốc

cây già.



"...Ta vốn .... từng cho rằng cô gia cũng mềm yếu như mấy lời đồn đãi

kia, thế nhưng càng về sau sàng thấy không đúng. Thư sinh thì vẫn là thư sinh, có dáng vẻ thế thì đúng rồi, chỉ là hiện nay trong thành Giang

Ninh mà nhắc tới cô gia Ninh Lập Hằng thì có ai là không biết. Đứa nhóc

nhà ta hiện đang học ở học đường năm trước còn được Tống Mậu Tống tri

châu khen ngợi, ài.. cả nhà họ Cảnh ta trước giờ đều mù chữ, nếu không

có Tô gia thì đứa nhóc kia làm sao có cơ hội biết chữ, nếu không nhờ cô

gia thì làm sao có thể được người như Tống tri châu khích lệ..."



Cách đó không xa là linh đường huyên náo, Cảnh hộ vệ vỗ vỗ đùi tâm sự những chuyện này với đánh xe Đông Trụ.



"Ngươi biết không, cô gia thực sự khiêm tốn, hắn không thích nổi trội,

cũng không theo mấy bọn mua danh chuộc tiếng kia ra ngoài bù khú rượu

chè gì, lại còn rất tốt với nhị tiểu thư. Ngươi nhìn những người hắn

thường lui tới mà xem, Lý Tần Lý Đức... toàn là những người đáng nể...



Trên lớp học hắn tỏ vẻ này kia hay sao, hoàn toàn chưa bao giờ, không hề nói nặng một câu. Đám học trò biết thế nên hơi lộn xộn chút nhưng vẫn

học hành tốt thì cũng được, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia

nữa..."



"Cảnh Liệt ta không biết đọc, vốn chỉ cho rằng tiên sinh nghiêm khắc,

năm trước còn được Tống tri châu khen làm ta rất vui mừng. Về sau có một ngày thằng nhóc trở về nói chuyện trên lớp học, ta mới cảm thấy có gì

không đúng. Tính tình tiên sinh rất hay so đo với với đám nhỏ, trong lớp không thể không tự giác, nếu không sẽ bị treo lên đánh một trận. Về sau trong một lần cô gia nói chuyện với ta, bảo rằng không cần như thế. Đây chính là khí độ của đại nhân vật, dùng đức phục người, lấy tài phục

người.



"Lúc trước tiên sinh nghiêm khắc, đám nhỏ gật gù đọc sách nhưng vô dụng. Hiện tại đám nhỏ tuy hơi ầm ĩ một chút, nhưng là thực sự tin phục cô

gia, cả ngày nói chuyện với người ta cứ tiên sinh nói thế này, tiên sinh nói thế kia, ha ha, có mấy lần thằng nhỏ còn chạy đến trước mặt ta nói

mấy lời, chà... Ngẫm lại cũng thật có đạo lý. Người xem lần này đến

thôn, lúc bái phỏng từng nhà, cách cô gia nói chuyện làm việc, ứng đối

tiến thối cũng chẳng khác gì một ông lớn. Từ đầu thì chưa nhìn ra, nhưng càng ngày càng thấy đúng là có học có khác, trong nhà mình cũng chẳng

mấy ai có thể so sánh với cô gia..."



Bề ngoài Cảnh Liệt phóng khoáng hung hãn, nhưng đối với người trong nhà

thì rất điềm đạm, nói chuyện cũng rất thật lòng. Đông Trụ ngồi bên cạnh

thoạt nhìn như đứa cháu, lúc này hơi trầm mặc rồi nói: "Nghe nói lúc cô

gia vừa tiến phủ thì bị người ta đánh phải không?"



"Ừm, tên Tiết Tiến kia, có lẽ là thừa dịp không có ai liền cầm gạch chọi một phát..., lúc ấy không có ai chứng kiến chứ nếu mà để ta bắt được,

dù cho sau lưng có là Tiết gia ta cũng đập cho một trận hết đường báo
muội đã đem tới thì phải có trách nhiệm giải quyết một nửa, không được

lãng phí."



"Muội ăn phần này là được rồi."



Tiểu Thiền cầm lấy miếng bánh, bẻ ra một phần đẩy qua phía Ninh Nghị, gã lắc đầu kỳ kèo: "Không được không được, nhiều thế ta chịu thiệt à,

chúng ta chia theo tỉ lệ làm năm phần thì dù gì muội cũng phải xử lý hai phần mới được... À, miếng bên này lớn quá, đổi miếng nhỏ hơn đi."



Trên bàn kỳ kèo kịch liệt như đang đàm phán, tiểu Thiền cầm một miếng

lớn đặt cùng một chỗ với hai miếng nhỏ, kháng nghị: "Không thể tính vậy

được, miếng lớn này ngang với cả hai miếng nhỏ rồi..."



"Vậy muội đề xuất cách chia hợp lý hơn đi, ta cảm thấy mấy mấy miếng này cũng không lớn bằng nhau, muội xem, miếng kia nhỏ xíu như thế... Vậy

cũng không ổn, muội cố ý chiếm ưu thế."



"Cô gia không muốn miếng lớn thì phải lấy hai miếng nhỏ."



"Ta còn một biện pháp khác."



"Hả? gì cơ,.... Ưm..."



Tiểu Thiền đang mở miệng, liền bị Ninh Nghị nhét một miếng bánh lớn vào: "Tốt tốt, hiện tại mất miếng lớn, không tính tới nữa, còn lại thì dễ

chia rồi..."



"Ơ, ao ại ông ính, uội ải ăn ết à? (Sao lại không tính, muội phải ăn hết à)..." Tiểu Thiền vừa gắng gượng nuốt xuống, vừa ý kiến.



Muội ăn hết tại chỗ rồi còn tính gì nữa, hơn nữa nói không ra hơi còn

đòi thương với chả lượng, mà ... muội nói gì thế nhỉ, nghe cũng chẳng

hiểu, thôi ta tiếp tục chia phần nhé, muội có quyền đưa ra ý kiến, và ta sẽ tham khảo sau..."



Không có việc gì làm nên bày trò giải trí một phen, hai người cứ giằng

co kỳ kèo miếng bánh trong phòng. Sau khi chia xong tính ra tiểu Thiền

phải ăn hơn phân nửa, nàng xưa nay là một tiểu nha hoàn rất khôn khéo

nhưng cũng không có biện pháp chống lại Ninh Nghị, chỉ đành lẩm bẩm "cô

gia ăn hiếp người ta". Sau đó nàng cởi bớt quần áo rồi lên giường nằm

hẳn vào phía trong, quyết tâm không để ý tới gã, thế nhưng không lâu sau khi Ninh Nghị đã ngủ, nàng nhịn không được trườn vào giữa giường ôm lấy cánh tay gã.



Đêm lại lặng lẽ trôi qua, giờ thìn(7h-9h sáng) ngày hôm sau là lúc hạ

táng. Trưa còn có buổi tiệc trong thôn, nhưng gã cân nhắc đến tình trạng lũ lụt, nạn dân đang kéo về Giang Ninh, về sớm lúc nào hay lúc đó. Vậy

nên sau khi hạ táng tế bái xong xuôi, nhóm người Ninh Nghị liền cáo biệt mọi người, chuẩn bị lên đường.



Giờ Tỵ(9-11h sáng), ánh nắng mặt trời khá gay gắt, xe ngựa rời khỏi thôn Nam Đình, men theo đường núi nhanh chóng quay về Giang Ninh. Khí trời

hơi oi bức, không lâu sau bắt đầu có mây đen tụ lại phía xa xa...