Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Đồ vong ơn phụ nghĩa

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Buổi tối, trong tiếng gió gào thét, khi đi qua hành lang nối giữa nội

viện và ngoại viện của Kim Phong lâu thì nghe thấy âm thanh của một

người phụ nữ đang quát mắng.



"Đồ vô lương tâm! Đồ vong ơn phụ nghĩa "



Thanh âm này khá gay gắt, người của Kim Phong lâu chỉ cần nghe là biết

đây là giọng của Dương mụ mụ. Dương mụ mụ ước chừng 40 tuổi, tuy là

người đẹp hết thời nhưng hiện khí chất vẫn còn tốt, trông khá là đoan

trang thục nhã, không ngờ hôm nay lại không để ý tới hình thượng gào

thét như vậy. Tịch Quân Dục nghe thấy vậy thì hứng thú dừng bước. Sau

đó, các loại thanh âm la mắng nhau truyền ra, là một cô gái khác, tuy

nói cũng gay gắt nhưng khá là dễ nghe.



"Đồ đàn bà lòng tham không đáy! Đồ đỉa hút máu"



Kim Phong lâu được chia thành hai khu nội viện và ngoại viện độc lập

với nhau, bên ngoài là một dãy nhà thấp tầng, sau dãy nhà chính là nội

viện. Mấy gian nhà bên ngoài thường dùng để kinh doanh, bình thường Tịch Quân Dục hay làm khách ở dãy nhà ngoài, nơi này không phân biệt đẳng

cấp, chính hợp với hắn. Lúc này hắn đang đứng ở trong hành lang nghe

người ta cãi vã, hiện người nói là Dương mụ mụ.



"Đồ ngu ngốc! Cái số thiếu phu nhân đấy... là thiếu phu nhân đấy... vậy mà cô lại coi thường nó..."



"Thiếu phu nhân thì thế nào, tôi chẳng thèm!"



"Đồ ngu… "



Trưa nay thời tiết oi bức nhưng trông sắc trời cũng không đến nỗi nào,

tới gần tối thì bắt đầu nổi gió, chắc là đêm nay sẽ mưa xối xả, việc làm ăn của Kim Phong lâu cũng không tính là quá tốt, một nữ tử sắc mặt vội

vàng đi từ đằng trước tới, thấy hắn thì nghiêng người cười nói:



"Tịch công tử, hôm nay mời khách ở đây ư?"



"Ừ, ở bên ngoài, phòng Xuân Hiểu, sắp tàn rồi."



Tịch Quân Dục gật đầu, hỏi:



"Bên trong làm sao vậy?"



Cô gái có chút do dự, nói:



"Mẹ đang tức giận đấy, ài, việc này..."



Nàng có chút muốn nói lại thôi, Tịch Quân Dục cũng không hỏi tiếp, đồng thời sau lưng cũng vang lên tiếng gọi của một chưởng quỹ Tô gia:



"Quân Dục, sao vậy, sao ra ngoài lâu thế?"



Hắn quay đầu lại nói một câu:



"Về ngay đây."



Sau đó xoay người cáo từ với cô gái.



Hôm nay hôm nay hắn vốn cùng với vị chưởng quỹ kia mở tiệc chiêu đãi

tân khách, hiện cũng sắp tàn cuộc nên vừa rồi mới đi nhà xí. Khi hắn

quay lại phòng thì đôi bên đã bắt đầu cáo từ, vị chưởng quỹ kia tiễn
Hắn xốc màn xe lên nhìn ra ngoài, con đường ven sông

này có khá nhiều nhà cửa, phần lớn là thanh lâu, đèn lồng ở cửa chiếu

sáng cả một đoạn đường. Ninh Nghị thấy trong nhà còn có người, chứ ở

trên đường không còn ai đi lại. Sau khi vén rèm nhìn kỹ một lúc, hắn

thấy một cô gái đang từ dưới sông bò lên đường, nha hoàn của nàng mang

theo một cái bọc nhỏ đứng bên cạnh.



Không biết vì sao cô gái

này lại ngã xuống sông, bây giờ trời đang mưa, buổi tối sóng sông Tần

Hoài cuồn cuộn, có chút nguy hiểm, trông cách nàng bò lên bờ cũng có thể nhận ra nàng ta có kỹ năng bơi tương đối tốt. Có điều khi cô gái này

ngã xuống sông mặc ít áo, bây giờ trên người ướt đẫm, y phục dán sát vào cơ thể làm nổi bật đường cong lả lướt, giày thì chắc đã rớt mất một

chiếc ở dưới sông. Trong trời mưa mù mịt, cảnh tượng này rất mê hoặc.



Trên lầu mấy căn nhà ven đường có lẽ cũng có người nhìn thấy, Đông Trụ

chắc cũng nhìn thấy nàng. Cô gái kia đưa tay xoa mặt, thấy người ta nhìn mình thì cũng cúi đầu nhìn lại bản thân, sau đó nhíu mày ngẩng đầu quát "chưa từng nhìn thấy con gái à..."



Câu này mắng khá to nhưng bản thân nàng cũng có chút chột dạ, nửa cuối không to được như lúc đầu. Mắng xong thì nàng lại xoay người, nhảy ùm xuống sông, trong nháy mắt

đã bơi ra xa, biến mất trong dòng sông cuộn sóng.



"Tiểu thư, tiểu thư..."



Cô nha hoàn chạy dọc theo trên bờ...



"Chà chà." Cô gái đẹp thật...



Ninh Nghị cảm thán trong lòng, mang máng nhớ ra là hình như đã gặp cô

ta ở đâu đó, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không phải, có thê là trước đây

xem quá nhiều minh tinh điện ảnh nên mới như vậy.



Đang nghĩ thì Tiểu Thiền nhích lại gần nói:



"Cô gia, người đang nhìn gì vậy?"



"A, không có gì."



"Không tin."



Tiểu Thiền lắc đầu.



"... Đông Trụ chắc cũng nhìn thấy, muội đi hỏi Đông Trụ đi."



"Hừ?" Tiểu Thiền nghi hoặc, một lát sau mới xốc màn xe phía trước hỏi:



"Đông Trụ ca, Đông Trụ ca, các huynh nhìn thấy gì vậy?"



"Hả, cái gì?"



Đông Trụ ngẩn người, sau đó một trận lúng túng nói:



"Không, không nhìn thấy gì, không nhìn thấy gì..."



"Hừ?"



Ninh Nghị ở bên trong xe cười ha hả, Tiểu Thiền nghi hoặc nhìn Đông Trụ ở phía trước, lại nhìn Ninh Nghị ở bên trong xe, sau đó buồn buồn lui

về chỗ ngồi của mình nói: "Bắt nạt người khác..."