Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Cảnh cáo (Thượng)

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


"Về chuyện của Tứ Khánh phường, tôi đã bàn bạc ổn thỏa với Dư chưởng quỹ rồi, trước mồng 6 tháng 10 có thể giao hàng cho họ là xong, tôi có một ý tưởng..."



Mưa xối xả bao phủ đại viện Tô gia, nước mưa đan xen

như một tấm màn hạ xuống, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng khách,

Tịch Quân Dục đang ngồi bàn chuyện làm ăn với Tô Đàn Nhi. Hạnh nhi cầm

khăn mang tới cho hắn lau những giọt nước trên người, sau đó Quyên nhi

bưng khay trà vào, đặt thêm một đĩa điểm tâm lên bàn.



"Tịch chưởng quỹ mời dùng trà."



"Làm phiền Quyên nhi rồi."



Tịch Quân Dục cười gật đầu, sau đó tiếp tục bàn chuyện làm ăn với Tô Đàn Nhi:



"Nếu Tứ Khánh phường đã bắt đầu, tôi nghĩ có thể đầu tư khoảng 1 vạn lượng ở Viên châu khởi công xây dựng hai xưởng nhuộm và kho hàng, sau đó lấy

Viên châu làm căn cứ phát triển dần ra xung quanh, có thể mười phần chắc chín..."



Hắn nói xong liền im lặng đợi Tô Đàn Nhi trả lời, việc

mở rộng làm ăn của Tô gia thường được tiến hành theo trình tự như vậy,

nhưng lúc này Tô Đàn Nhi chậm rãi uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hắn

một cái, nói khá nhỏ:



"Thời điểm đầu tư ở Viên châu đã tới, nhưng gần đây sắp vào vụ, hiện giờ… hãy đợi thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp."



Tô Đàn Nhi nói khá nhẹ nhàng, cách trả lời này Tịch Quân Dục cũng đã đoán

được trước, chỉ là ánh mắt của nàng khiến hắn không hiểu. Hắn quen Tô

Đàn Nhi khi nàng còn là một cô nhóc 11, 12 tuổi, nhưng từ khi Tô Đàn Nhi bắt đầu quản chuyện làm ăn cho tới nay, cô gái này đã khiến hắn không

cách nào hiểu được nữa.



Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác mà

thôi. Tính cách của cô thế nào, hắn đương nhiên là biết rõ, nàng tuy

rằng chịu áp lực rất lớn nhưng luôn cố gắng hết mình.



Mấy năm

trước, đại khái là khi Tô Đàn Nhi gần 14, 15 tuổi đã bắt đầu cùng làm

việc, bàn bạc các loại đối sách làm ăn với hắn và mấy chưởng quỹ khác.

Thiếu nữ này thường đưa ra những quyết định kinh người, tuy phần nhiều

thời gian là vụng về, những khi nàng làm sai hoặc quyết định không đúng

thường lúng túng cười cười, sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra như vậy à..."



Nàng có tính cách nhẹ nhàng, khiêm tốn, đối với ai cũng rất điềm đạm, chưa

bao giờ giận dữ. Đương nhiên cũng có lúc nàng gặp phải tình huống không

biết ứng phó cách nào, khi đó nàng thường im lặng nở nụ cười, ra sức mím môi, lặng lẽ đợi cho mọi chuyện qua đi.



Tâm tình của con người

rất kỳ quái, chẳng có giới hạn rõ ràng nào cả. Tịch Quân Dục cũng chẳng

biết mình quyết định ở lại hãng vải Tô gia khi nào, gia cảnh lúc nhỏ của hắn không tốt, mẹ mất sớm, cha hắn bệnh triền miên, hơn nữa còn là một

tửu quỷ. Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng là thông minh, vốn tưởng rằng học hành

sẽ có tiền đồ tốt, ai dè sau khi tới hãng vải làm công kiếm tiền phụ

giúp gia đình đã làm mãi tới tận lúc này.




"Tôi không dùng, nếu Cô gia và Tiểu Thiền đã trở về, chuyện quan trọng cũng đã nói xong, vậy tôi trở về trước."



Tịch Quân Dục cười tự nhiên, Tô Đàn Nhi gật đầu.



"Nếu vậy thì tôi tiễn Tịch chưởng quỹ."



"Không cần, mưa lớn lắm."



"Không sao, hơn nữa tôi cũng muốn nghe tường tận hơn về kế hoạch Viên châu lúc này Tịch chưởng quỹ nói."



“Cô không muốn nghe mới là lạ...”



Tịch Quân Dục cười ở trong lòng, tay mở ô cùng với Tô Đàn Nhi, Quyên nhi đi

ra ngoài, miệng thì nói về kế hoạch và cách nghĩ của mình. Tư liệu mà

hắn thu thập được về phong thổ, quan viên, dân chúng ở bên đó vô cùng kỹ càng, Tô Đàn Nhi vừa gật đầu vừa nghe.



Tiếng mưa rào rào, đi

trên đường nhìn ánh sáng nhạt nhòa của dãy phòng ốc, hắn có cảm giác

dinh thự Tô gia to lớn chỉ còn ba người họ đi trong mưa. Gần tới cửa

hông, nhìn thấy bên đó vẫn có người vội vã qua lại, người hầu của hắn

cũng đứng đợi ngoài cổng. Khi đi tới một chỗ trong hành lang không cần

dùng ô, Tịch Quân Dục hít sâu một hơi.



"Thực ra, hơn một năm nay, tuy rằng Tô thị vẫn giữ được thế phát triển, nhưng hiện giờ các cơ sở

đều tự giữ lại tài chính cho mình. Cô đang chuẩn bị, nhưng chuyện này

quá lớn, cô không muốn nói thì đáng nhẽ ta cũng không nên nêu. Thế

nhưng... với số vốn gốc lớn như vậy không trở lại, cô đã hiểu hết ý

nghĩa của chuyện này chưa?"



Tô Đàn Nhi dừng bước, liếc mắt nhìn

hắn, nhẹ mân đôi môi, không nói gì. Ánh mắt kia có chút phức tạp, giống

như muốn nói xin lỗi không thể nói với ngươi điều này, dù sao nàng vẫn

đang muốn nắm toàn cục… Tịch Quân Dục cũng không đợi điều gì, chỉ lắc

đầu, thở dài một hơi.



"Tôi không biết cô có ý nghĩ này từ lúc

nào, có thế mấy năm trước cô đã nghĩ đến chuyện… bán vải vào cung, trở

thành Hoàng thương (thương nhân của Hoàng gia), chuyện này… có đúng

không?"



Hắn nhìn Tô Đàn Nhi, hơi dừng một chút.



"Nếu là

mấy năm trước còn có thể, nhưng mà năm ngoái, Tiết gia đã bắt đầu triển

khai, họ cũng có chủ ý với Hoàng thương, có lẽ Ô gia cũng có ý nghĩ như

vậy. Cách nghĩ của cô rất khó thực hiện vào lúc này, cô biết không?"



Trong đêm mưa, đây là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất. Tịch Quân Dục lo lắng là điều này đang tới...