Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Thời cuộc (Trung)

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Thời gian đã qua tam phục (1) rồi nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ,

lúc này trong thư phòng của thư viện Dự Sơn, Lý Tần đang rót hai chén

trà, đưa cho Ninh Nghị một chén.



(1): Tam phục: mùa nóng (chỉ

thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau

Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục:

10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)



"Chuyện quốc gia đại

sự thực giống như đoán bừa, vậy mà con người vẫn cứ tự tin ba hoa chích

chòe, nhiều lúc cảm thấy thật buồn cười. Nhưng mà nhiều khi nghĩ lại,

cũng bởi ba hoa mới có bạn bè, chứ cứ ôm đầu mà khổ tư, không nghị luận

với ai, vậy thì rất là buồn bực. Năm Cảnh Hàn thứ ba ta vào kinh thành

dự thi, kết quả đậu Tiến sĩ, đứng thứ 11 trên Hoàng bảng, đáng tiếc… Lúc đó ta đắc tội với Lại bộ Thị lang Phó Anh, mặc dù có tên trong Hoàng

bảng nhưng không được phân chức vụ, sau mấy tháng chờ đợi, ta nản lòng

thoái chí bỏ về Giang Ninh."



Lý Tần nói xong mấy câu này thì cầm chén trà, lắc đầu cười cười.



"Người bên ngoài cầu quan, đậu Tiến sĩ, ở Đông kinh mấy năm đợi chờ cũng là

thường, mới có mấy tháng ta đã rời đi, chuyện này vốn ta không muốn đề

cập với ai, nguyên nhân là sợ bị người khác chê cười. Nhưng mà khoảng

thời gian ở Đông kinh, nhìn thấy quan và lợi song hành, tâm tình rất

phức tạp. Cảnh vật Đông kinh và Giang Ninh khác nhau, nếu được nói, ta

cảm thấy Hoàng thành nơi nào cũng bị cảm giác đó bao phủ, ở ngự nhai có

thể thấy cung điện nguy nga, mặc dù không nhìn được vào hoàng cung,

nhưng nhiều lúc đứng đó, bản thân ta cảm giác hoàng cung cũng bình

thường..."



"Cầu quan chính là cầu phương pháp, đàm luận quốc gia

đại sự, tiếp đó là thánh kế tuyệt học, rồi muôn thuở thái bình... Trà

lâu tửu quán, trăng hoa phong nguyệt, chỗ nào ở Đông kinh cũng có bóng

dáng quan lại. Có lúc ngươi vì nó mà phấn chấn, kích động, nhưng cũng có lúc lại cảm thấy nặng nề, nói chung là hầu như ai cũng chỉ nói suông,

không nắm được yếu lĩnh. Cuộc sống vẫn cứ trôi, ngày vẫn qua ngày, ta đã thử một số loại phương pháp, thậm chí tìm cả những kẻ thù chính trị của Phó Anh để hợp tác. Nhưng kết quả là không có tác dụng gì cả, cái vị

trí 11 Hoàng bang của ta tính ra cũng có chút giá trị, một số kẻ cũng

không cự tuyệt nhưng cũng chỉ là sắp xếp qua loa, chọn những vị trí

không có thực quyền, sau đó ta thấy con đường này không đi nổi."



"Gia cảnh nhà ta cũng tính là khá tốt, nếu mà thực sư muốn ở lại Đông kinh

chờ đợi cũng được, tiền cũng đủ dùng, nhưng thực ra ta nghĩ không cần

phải như vậy, sự việc trêu ngươi, đợi chờ không bằng tận dụng thời gian

này tĩnh tâm suy nghĩ. Vì vậy ta rời Đông kinh, đi qua các châu Hứa,

Đường, Thân, An về Giang Ninh. Trên đường đi ta gặp không ít chuyện, có

cả thiên tai lũ lụt, mấy năm này ta vẫn đang suy nghĩ thế sự giờ đang ở

mức nào..."



Hắn nhấp một ngụm trà, nói tiếp:



"Trăm năm trước,

triều Vũ ta cũng đã mấy lần lớn nhỏ thực hiện biến pháp đổi mới, thực

hiện mục tiêu dân giàu, binh mạnh, sĩ giỏi nhưng cuối cùng đều thất bại. Hiện giờ mọi người đều đang suy vấn căn nguyên vì sao triều Vũ ta hiện

giờ quân dân đều yếu, sĩ không mạnh, không tinh, ta cũng đang nghĩ vấn

đề này."



Ninh Nghị uống một ngụm trà, sau đó nhún vai:



"Việc này... chẳng phải rất đơn giản hay sao?"



Lý Tần muốn nghe cách nhìn của hắn, thấy đối phương nói câu này thì hơi ngẩn người, sau đó bật cười:



"Đúng là giản đơn... Theo lời Lập Hằng lúc trước, mọi việc đều có quy tắc, có căn nguyên của nó, nếu nhìn thấy thì sẽ nắm chắc quy luật phát triển,
Lập Hằng chờ nói ta mê quyền chức đấy nhá."



Ninh Nghị nở nụ cười:



"Vậy thì phải chúc mừng Đức Tân huynh rồi."



"Còn sớm, còn sớm... Mà Lập Hằng dùng cách nghĩ để nhận ra việc này?"



"Bí mật thương nghiệp."



Ninh Nghị chỉ căn cứ vào sắc mặt của đối phương mà phát hiện ra một chút

mánh khóe nên hắn thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Lý Tần lắc đầu cười

một hồi, nhấp một ngụm trà:



"Trở lại chuyện chính, trở lại chuyện

chính, nếu Lập Hằng có thể nhận ra lợi hại trong đó, không biết có nghĩ

tới chuyện cống hiến cách nghĩ cho triều đình, điều hòa phương pháp hiện nay?"



"A... Mấy câu đó chỉ đùa cho vui mà thôi."



"Đó mà là đùa."



"Được rồi, dù sao huynh cũng muốn làm quan, chúng ta thảo luận một chút cũng tốt." Ninh Nghị cười gật đầu:



"Cá nhân ta cho rằng, có mà cũng như không."



"Sao lại nói lời ấy?"



"Kỳ thực rất đơn giản, bảo triều đình hạn chế nho gia, đề cao địa vị thương nhân, như vậy việc buôn bán sẽ càng thêm phát triển, để việc vẹn toàn

mà không phá hỏng những gì đã có, đây là cách duy nhất..."



Nghe được câu này, Lý Tần nhíu nhíu mày:



"Địa vị thương nhân... Việc này... dù sao thương nhân trọng lợi..."



"Không có thương nhân không trọng lợi."



Ninh Nghị nhấp một ngụm trà, nói:



"Quốc gia trọng tiền bạc, những năm gần đây, thương nghiệp phát triển, địa vị thương nhân cũng được cải thiện hơn so với trước. Nếu chủ động buông ra một chút thì thương nghiệp nhất định tăng trưởng, nhưng việc này không

có khả năng... Bọn họ không dám."



"Ai?"



"Người tầng lớp trên, triều đình, thánh thượng, nho gia... ta, huynh cũng không dám buông..."



Ngoài cửa sổ, Chu Quân Võ ngồi xổm bên tường hơi ngẩn người:



"Tỷ tỷ, hắn lại nói bậy, đệ không dám đâu, gia đình chúng ta cũng kinh

doanh đấy thôi, nhà phò mã gia gia còn làm lớn hơn nữa..."



"Câm miệng!"



Chu Bội nhỏ giọng quát bảo em mình im lặng, sau đó suy nghĩ một chút, nói:



"Ta cũng không dám... Đây là phép khích tướng của hắn."



Sau đó bọn họ nghe thấy giọng nói có phần trêu chọc của Ninh Nghị.



"Nếu như buông ra, bịch một cái, triều Vũ, quốc gia này... cũng mất."