Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 172 : Anh đáng chết

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Về đến thành phố sau hai ngày lăn lộn, Hàn Thiếu Vy vừa về đến căn hộ của mình đã lăn quay ra nhà, giày dép bay mỗi thứ một phương. Nằm sấp mặt xuống nền nhà mát lạnh, cô lảm nhảm:



- Aaaaaa, cuối cùng cũng về được nhà rồi.



Rồi cứ thế ngủ một giấc dài đến sáng, không thèm ăn uống gì, cũng chẳng thèm thay quần áo.



Bảy giờ sáng hôm sau, Hàn Thiếu Nghi kéo vali, mở cửa phòng “cạch” một cái. Anh suýt nữa thì hết hồn khi thấy một con sâu đo xám ngoét đang nằm bò giữa sàn. Cái dáng ngủ của cô em gái này của anh đúng là không thể chấp nhận được.



Hàn Thiếu Nghi cởi giày, đá đá cô vài cái. Cô khẽ nhúc nhích rồi lại lăn sang bên kia, ngủ tiếp.



Hàn Thiếu Nghi vừa buồn cười vừa xót xa, hẳn đây là lần đầu tiên cô phải chịu khổ cực như vậy.



Anh cúi xuống, bế cô lên. Hàn Thiếu Vy nhẹ bẫng, cô quá nhỏ bé so với người anh M90 của mình. Hàn Thiếu Nghi dễ dàng bế cô lên phòng, đặt vào giường, đắp chăn lại. Nhìn cục bông nhỏ của anh vẫn ngủ say mặc kệ mình bị vứt đi đâu, anh lại khẽ thở hắt ra. Việc khó khăn qua đi rồi, bây giờ về sau sẽ toàn là thời gian rảnh rỗi. Anh sẽ bù lại sau vậy.



Đóng cửa, rời khỏi phòng.



*



16:00 PM.



“Oappppp”



Tiếng ngáp ngủ của một con sâu lười vang lên trong căn phòng nào đó. Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng, dịu dàng đậu trên cửa sổ. Xung quanh vắng lặng, không chút âm thanh.



Điều này làm Hàn Thiếu Vy tự nhiên cảm thấy trống trải.



Nhận ra là mình đã ngủ nguyên một ngày rồi, tầm này hôm qua cô vừa về đến nhà, sau đó đánh một giấc đến tận bây giờ. Quần áo bẩn vẫn chưa thay ra.



Phải nhanh chóng vào phòng tắm.



Tắm xong, cô lật đật mò xuống nhà tìm cái ăn, nhịn đói lâu thế, bụng cô đang đấu tranh đòi ăn quyết liệt.



Bỗng cô dừng lại



Hít hít hít...



Mùi này thật thơm quá đi...



Ngó vào trong nhà bếp, cái người cô gọi là anh trai đang loay hoay nấu nướng. Bất giác mỉm cười, được ăn đàng hoàng rồi, nếu không bây giờ cô cũng chỉ tìm mấy thứ lặt vặt ăn.



Trèo lại phòng, Hàn Thiếu Vy mở điện thoại lên. Thông báo 132 cuộc gọi nhỡ, 78 tin nhắn đến từ Dương Hàn Phong.



Hàn Thiếu Vy nhìu mày, có chuyện gì mà gọi rát thế?




Sau khi đưa cô lượn lờ khắp các khu vui chơi và điểm giải trí lớn. Đến gần trưa, Dương Hàn Phong ngỏ ý muốn mời cô một bữa. Cô đồng ý, và bây giờ hai người đang trên đường trở về nhà của hắn.



Chiếc xe nhẹ nhàng đi vào trong sân, từ trong nhà, đám người chạy rầm rầm ra hóng hớt. Hắn mở cửa, đám người vội vàng tảng lờ đi chỗ khác, để lại cho Hàn Thiếu Vy một dấu hỏi chấm to đùng trước mặt.



Hắn bảo cô ngồi ở ghế sopha, gọt táo ăn, để hắn vào bếp nấu gì đó. Cô gật đầu, lại nhìn xung quanh. Căn nhà này...



Ay, đột nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh quá.



Hàn Thiếu Vy đứng dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh tầng 1. Sau khi đi xong mới ngỡ ngàng đứng đơ ra một lúc.



Sao cô biết nhà vệ sinh ở hướng này mà đi?



Mọi đồ vật ở căn nhà này đều quen thuộc đến mức quỷ dị.



Thôi không suy nghĩ nữa, cô rửa tay rồi chạy ra phòng khách. Mọi người nấp ở đâu hết, chẳng ra chơi với cô gì cả. Nhác lên thấy một căn phòng trên tầng hai, không biết từ đầu điều khiển hai chân cô đi từng bước, từng bước lên đó. Mỗi bước đi cảm tưởng như từng cơn gió lạnh rít qua kẽ tai. Hàn Thiếu Vy cứ ngơ ra mà đi, trong đầu toàn những hình ảnh mông lung.



Cạch...



Cô khẽ mở cửa căn phòng được niêm phong rõ ràng ở ngoài cửa. Một mùi hương quen thuộc đến nhức mũi xông thẳng lên đại não khiến nó bị tê liệt. Cảm giác vừa lạ vừa quen khi ngó nghiêng nhìn ngắm đồ vật trong căn phòng này. Ngồi xuống giường, ngay trên bàn là một khung hình bằng bạc. Tay cô run run cầm lên.



BÙMMM.



Cô chết đứng khi nhìn thấy một khuôn mặt giống mình y như đúc. Cô gái ấy trẻ hơn cô gần chục tuổi, nụ cười trong sáng và đôi mắt linh động đáng yêu. Hàn Thiếu Vy cảm tưởng như khung hình này vẫn đang nhốt một linh hồn trong đó, khi nhìn vào nó cô lại thấy tim mình như bị hàng vạn mũi tên đâm trúng.



Cô gái này và cô, quá giống nhau.



Ngồi chết trân nhìn tấm hình, nước mắt không biết từ đâu đã lăn trên má Hàn Thiếu Vy. Lại một lần nữa cô nghi ngờ bản thân mình, tại sao lại khóc chứ?



Cạch...



Tiếng mở cửa một lần nữa lại vang lên, cô giật mình ngẩng đầu dậy. Dương Hàn Phong lo lắng gắt gao nhìn cô, sau đó chạy vào phòng. Nhưng trong đôi mắt đẫm lệ của cô lại hiện ra dáng vẻ hắn ta đùng đùng giận dữ của tám năm về trước...



- Vy Khánh, Vy Khánh, em sao vậy? Đừng khóc, nhìn anh này, đừng khóc.



Dương Hàn Phong đau lòng dồn dập nói, lấy tay lau hết nước mắt trên mặt cô. Hàn Thiếu Vy nhìn hắn sợ sệt, hệt như ánh nhìn lạ lùng hôm đó. Ánh mắt ấy...hắn đến chết cũng không quên được.



- Tránh xa tôi ra, tránh ra. - Hàn Thiếu Vy vô thức đẩy Dương Hàn Phong ra một chỗ, giống như một hành động phản xạ.



- Anh không hại em, không làm gì em cả, nhìn anh đi. - Dương Hàn Phong vuốt nhẹ vài sợi tóc mai rơi xuống che mặt của cô. Chỉ thấy cô càng ngày càng khóc lớn, sau đó ngất đi vì quá sợ hãi.



Dương Hàn Phong ruột đau như cắt đặt cô nằm xuống. Cô bị như thế này cũng đều tại hắn, hắn đáng chết, đáng chết một vạn lần!