Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 173 : Cậu còn là thiếu niên
Ngày đăng: 13:16 30/04/20
Hàn Thiếu Vy khóc đến ngất vì mệt rồi ngủ thiếp đi, trong thời gian cô ngủ, Dương Hàn Phong hoàn toàn không hề rời khỏi phòng.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc vẫn thấm đẫm nước mắt, những hình ảnh tương tự như thế này bảy năm về trước cứ dồn dập đập vào mắt hắn. Trên tay Hàn Thiếu Vy, bức ảnh xinh đẹp cũ kĩ của Mạch Vy Khánh vẫn cầm chặt.
Nửa tiếng sau...
Mi mắt nặng trịch khó khăn được kéo lên, không lâu sau lại sụp xuống. Kéo lên, sụp xuống...
- Em tỉnh rồi đấy à?
Dương Hàn Phong vừa pha cho cô một ly sữa nóng. Hàng ngày hắn vẫn hay để một hộp sữa bột ở đây, đã bao lần thay hộp mới nhưng bây giờ mới được đem ra sử dụng.
- Tôi...làm sao lại ngủ gật đi thế?
Hàn Thiếu Vy nói bằng tiếng Trung với một giọng ngái ngủ. Dương Hàn Phong tất nhiên chỉ nghe tiếng lèm bèm, nghiêng đầu nhìn cô, khó hiểu.
Hàn Thiếu Vy chợt nhận ra, gãi đầu:
- A, xin lỗi, tôi cứ quen là Lâm Dương...
Nhắc đến tên này, Dương Hàn Phong đột nhiên cảm thấy cáu vcđ. Hắn cục cằn hẳn:
- Uống sữa đi kẻo nguội.
Hàn Thiếu Vy không nói gì, đặt bức ảnh xuống, rất ngoan ngoãn cầm ly sữa lên, uống một mạch.
Dương Hàn Phong nhìn cô, cơn cáu trong người hắn tự tan ra rồi bốc hơi luôn. Hắn cười cười: “Trẻ nhỏ vẫn rất ngoan”.
Uống xong, Hàn Thiếu Vy lại cầm bức ảnh lên, ngắm nghía kĩ càng. Càng nhìn càng cảm thấy cô và cô gái này rất rất giống nhau, dường như còn chung một nhịp tim. Điều đáng nói là ảnh này chụp khi cô ấy là thiếu niên, thứ mà cô chưa từng được thấy ở cô, và anh trai nói rằng hồi ấy cô không thích chụp ảnh, nên không có ảnh thời còn đi học đến giờ.
- Đây là cô gái mà anh nhầm với tôi à? - Cô hỏi.
Dương Hàn Phong lặng người một chút, sau đó trả lời:
- Ừm.
- Giống ghê. - Hàn Thiếu Vy nói.
- Em cũng cảm thấy rất giống đúng không?
Hàn Thiếu Vy lại nhìn ảnh, gật đầu liên tục:
- Quả là rất giống, khó trách anh lại nhầm lẫn. Tôi còn tưởng anh bị điên, xin lỗi nhé. - Hàn Thiếu Vy cười bông đùa.
Dương Hàn Phong cũng chỉ cười, nhìn cô, nhìn ánh mắt chăm chú của cô khi nhìn tấm ảnh. Vy Khánh, đó là em của tuổi 17, chính là em...
Hàn Thiếu Vy đột ngột yêu cầu:
- Anh có thể tặng tôi bức ảnh này không?
Nghe xong, Dương Hàn Phong như đứng hình.
- Làm kỉ niệm thôi mà, dễ gì tìm thấy một người giống mình đến như vậy. - Thấy thái độ của Dương Hàn Phong quá buồn cười, cô mới đứng dậy, vỗ vai anh một cái. - Được không?
- Được...được chứ. - Oii, đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào hắn nhaaa.
- Cảm ơn. - Cô dịu dàng nhìn bức ảnh, Dương Hàn Phong lại dịu dàng nhìn cô.
“Xin chào, tôi là Vy Khánh của tuổi 24!”
Ngó lên nhìn đồng hồ, Dương Hàn Phong “hèm” một cái:
Lâm Dương loanh quanh ngó nghiêng khắp phòng. Căn hộ này quả không tệ, không gian và nội thất đều rất vừa mắt.
Cậu ngồi phịch xuống giường, ngắm nghía căn phòng màu hồng xinh đẹp, ánh mắt khẽ xoẹt qua tấm ảnh đặt trên bàn.
Lâm Dương cứng đơ người, chưa dám ngoảnh lại nhìn, cậu chỉ mong là mình đã nhìn lầm.
Nhưng không...
Trong ảnh đúng là Vy Khánh của năm đó, cô gái của thanh xuân với nụ cười trong sáng vô tư không gì có thể đánh đổi được.
Cơ thể Lâm Dương như nóng lên, tại sao bức ảnh này lại đặt ở đây?
Hàn Thiếu Vy vừa lúc bước chân ra khỏi phòng tắm, thấy Lâm Dương đang cầm bức ảnh, bèn coi đó là một sự bất ngờ cho Lâm Dương. Cô cười:
- Thế nào, rất giống tôi đúng không?
Cậu giật mình, quay lại nhìn. Tay run run như sắp phát sốt.
- Làm sao cậu có được tấm ảnh này? Dương Hàn Phong đưa cậu?
- Sao cậu biết anh ta?
Lâm Dương chột dạ, rất nhanh sau đó liền nghĩ ra một lý do:
- Trước kia cậu có kể có kẻ điên đeo bám cậu vì cậu rất giống một người. Hắn ta tên Dương Hàn Phong.
- Trí nhớ của cậu cũng quá ghê gớm rồi đấy.
Cô cười tươi rồi chạy lại, lấy bức ảnh đi từ tay Lâm Dương.
Cậu sốt sắng hỏi:
- Anh ta đưa cậu? Sau đó còn nói gì nữa?
- Sao cậu cứ nhảy dựng lên thế?
Lâm Dương không trả lời, chỉ nhìn cô. Hàn Thiếu Vy không chịu được ánh mắt đó của Lâm Dương, cũng không muốn làm cậu buồn vì không nghe lời cậu, bèn nói dối:
- Hôm đó anh ta lại bám tôi, tôi hỏi tôi giống người đó đến mức nào, anh ta liền đưa tôi bức ảnh này.
- Thật không?
- Thật mà.
Lâm Dương thở phào. Dọa chết cậu, Dương Hàn Phong, anh mặt dày thật đấy. Từng ấy năm trôi đi, bây giờ gặp lại Vy Khánh mà vẫn đu bám.
Lâm Dương nghiêm túc đặt hai tay lên đôi vai nhỏ của cô:
- Nghe này, đừng tiếp xúc nhiều với kiểu người đó, biết chưa?
- Tại sao?
- Cậu còn hỏi tại sao à? - Cậu nhớ rằng trước kia cô tuân lệnh cậu không cần lý do, bởi vì biết chắc chắn điều đó là tốt nhất cho cô. Bây giờ lại hỏi “tại sao” khiến tim Lâm Dương như bị kiến cắn.
- Được được, không chơi với hắn. Mà có cậu ở đây, chơi với một mình cậu cũng đủ rồi. - Hàn Thiếu Vy gật đầu.
- Ngoan lắm. - Lâm Dương cười ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Dương Hàn Phong, rốt cuộc anh định làm gì?