Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 196 : Cao thủ
Ngày đăng: 21:40 20/05/20
Hạo Thiên ôm cô bằng một tay, tay kia lấy điện thoại và bật flash. Luồng ánh sáng bé xíu nhưng mạnh mẽ sáng bừng trong phòng tối. Hạ An đã bớt sợ, vội buông anh ra, gãi đầu:
- Em xin lỗi, tại em hoảng quá...
- Có gì đâu. Mà sao tự nhiên đèn lại tắt được nhỉ? Bây giờ mới có hơn bảy giờ mà, bình thường thư viện giờ này vẫn hoạt động phải không?
- Em cũng không biết nữa, mọi lần em ở lại đến giờ này cũng không có vấn đề gì.
- Đi theo anh.
Hạo Thiên cầm tay cô, dắt đi. Mò theo ánh sáng từ đèn flash đến cửa ra vào.
Fu*k.
Cửa bị khóa rồi.
Cửa thư viện là cửa kính cường lực tối màu cách âm cực tốt, tuy nhìn được ra ngoài nhưng nhọ cho anh, ở ngoài không còn một ai cả.
- Làm sao bây giờ, chúng ta bị nhốt ở đây tới sáng hay sao?
Hạ An lo lắng nói. Bên ngoài trời rất tối, nếu có người đi lướt qua cũng không thể phát hiện có hai người bị nhốt ở thư viện.
Hạo Thiên không có số điện thoại của bảo vệ ở đây, cũng từng nghĩ đến việc phá khóa, nhưng anh chưa bao giờ làm việc này nên cũng lực bất tòng tâm.
- Minh Khang, mày biết chỗ nào phá khóa được không? Mẹ nó, tao đang bị mắc kẹt ở thư viện trường này.
Tình hình này Hạo Thiên đành phải nhờ đến hội anh em thôi. Chúng nó mà biết chuyện thế nào cũng đè cổ anh ra bắt khai hết. Nhưng biết làm thế nào...
- Ỏ? Đi đâu mà bị nhốt ở đấy? - Minh Khang thấy dạo này Hạo Thiên rất hay lảng vảng chỗ trường học liền thấy kì lạ.
- Chuyện này để sau nói đi.
- Lại đi ong bướm với mấy em gái cấp ba à, khiếp bạn tôi ơi, tha cho người ta đi. Khổ thân...
- Tao bẻ gãy răng mày bây giờ. Thế tóm lại là có biết chỗ nào không?
- Phá khóa hở, à có một chỗ đấy, tao có số của chúng nó này. Tao gửi tin nhắn cho.
- OK cảm ơn người anh em. - Hạo Thiên thể hiện rõ nét cười trong mắt, nhìn Hạ An. Cô cứ ngẩn người ra, chìm trong sự u mê này, đầu óc trống rỗng.
Hàn Thiếu Vy thầm nghĩ, à, thì ra tên anh ta là Tiểu Han.
Cô dè dặt hỏi:
- Nhắc đến mới nhớ, sao hôm nay không thấy anh ấy ở quán ạ?
- À...cậu ấy vừa nghỉ việc hôm qua rồi. Nói là đã đạt được mong muốn. Tiếc ghê, quán lại vắng tanh cho mà xem.
- Nghỉ việc ấy ạ? - Hàn Thiếu Vy tiếc nuối, chưa kịp biết thêm gì về người phục vụ đẹp trai này đã phải tạm biệt rồi. Cho dù anh ta có hơi nhiều chuyện...nhưng khuôn mặt giống Dương Hàn Phong y như đúc lại khiến cô hằng nhớ tới.
- Vậy chị cho em một ly trà đào nhé.
- OK người đẹp, em đợi một lát.
Hàn Thiếu Vy ngồi chống cằm suy nghĩ. Cuộc sống của cô lại trở về sự nhạt nhẽo ban đầu của nó. Dương Hàn Phong đã xáo trộn cuộc sống của cô, rồi đến người phục vụ nọ. Cả hai người bây giờ đều biến mất khỏi cuộc sống của cô rồi. Thật nhạt nhẽo.
*
Trời tối, hôm nay có lễ hội thả đèn trời nên Hàn Thiếu Vy rất muốn chạy ra ngoài xem một chút. Nhưng Hàn Thiếu Nghi cứ ngồi ở dưới nhà thế kia, ai mà trốn đi được.
Lại được cái Lâm Dương còn ở ngay phòng bên cạnh, giờ này chắc cậu đang chăm chú vẽ vời những bản thiết kế giá bạc tỷ.
Cô xách túi rác đi xuống cầu thang, rón rén rón rén. Hàn Thiếu Nghi liếc mắt sang, nghiêm nghị nói:
- Em đi đâu?
Cô giật mình:
- Em...em đổ rác...
- Để ở kia, mai giúp việc sẽ đi đổ một thể.
- Em muốn ra ngoài hít khí trời một lúc...
- Em lên sân thượng cũng có thể hít được khí trời mà. Để rác ở đó đi, không cần ra ngoài vào giờ này.
Hàn Thiếu Vy ủ rũ lạch bạch quay trở lại phòng. Biết ngay sẽ thất bại mà, làm sao trốn được đây, lễ hội sắp bắt đầu rồi.